Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng

Chương 4

Thẩm Lâu nói: "Đặt ngón tay lên hình vẽ đi".

Ân Lưu Minh nghe theo.

Những dòng chữ bắt đầu xuất hiện trong đầu y:

[Học sinh xác sống (trạng thái tử vong)].

[Xuất xứ từ giấc mơ: Vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi].

[Độ hiếm: ★].

[Sức mạnh: 2].

[Tính chất công kích: 5].

[Lí tính: 0].

[Mô tả: Thi thể học sinh đã bị đoạt mất linh hồn, hoạt động tản mạn không mục đích theo bản năng. Trông thì đáng sợ, thực ra rất đơn thuần].

[Kĩ năng đã mở khóa: Đồng hóa cái chết LV1 (cần 1 điểm, có thể hóa thành xác sống trong vòng 10 phút, trong lúc đó không tiến hành công kích đồng loại)].

Quyển sách này chính là nơi Thẩm Lâu kí gửi linh hồn - theo lời hắn thì đây là món "thần khí" độc nhất vô nhị trong trò chơi Ác Mộng, từ sở hữu tất cả các thông tin về quái vật trong trò chơi. Nhưng từ lần trước cập nhật hệ thống thì toàn bộ dữ liệu đã bị mất hết, Thẩm Lâu cũng vì vậy mà mất đi phần lớn sức mạnh, chỉ có thể nhờ người chơi giúp sưu tầm lại sách minh họa.

Ban nãy lúc cứu Trì Tịch Ân Lưu Minh có tiện tay thử chút kĩ năng trong sách, đúng là có một xác sống bị thu vào thật.

Những chỉ số cơ bản ở phần trước thì có thể hiểu được, kĩ năng cuối cùng lại khiến Ân Lưu Minh thấy thú vị: "Hóa thành xác sống ư?".

Mãi mới có một kĩ năng giúp quyển sách này trở nên hữu ích.

Chỉ là muốn dùng thì phải có điểm...

Giờ y chẳng có lấy điểm nào.

Phần điểm thưởng sẽ được kết toán sau khi đã qua ải, muốn lấy điểm trong giấc mơ chỉ có hai cách: hi vọng nhiệm vụ chính sẽ cung cấp, hoặc làm nhiệm vụ phụ.

"Để ta dạy em cách dùng... Ấn ngón tay vào đó, nhủ thầm trong đầu: "Thả ra"".

Lời Thẩm Lâu đánh gãy dòng suy nghĩ của Ân Lưu Minh.

Y thử làm theo một lần.

Sau đó, một mùi hương tanh tưởi quen thuộc kéo tới.

Ân Lưu Minh trơ mắt nhìn một học sinh xác sống xuất hiện ngay trước mặt, đôi đồng tử mục nát hướng thẳng vào người y, đôi tay khô héo nghiêm chỉnh rũ bên người.

Lúc ở tòa dạy học thì vướng nhiệm vụ nên không để ý, giờ mùi xác thối đầy khắp kí túc xá lại khiến y suýt nghẹt thở.

Ân Lưu Minh vừa bịt mũi vừa khó khăn hỏi: "Cất nó đi kiểu gì?".

Dường như Thẩm Lâu không hề bị ảnh hưởng: "Thầm nghĩ "Thu hồi" là được".

Trong nháy mắt bị thu hồi, biểu cảm trên mặt con xác sống hơi thay đổi.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà thậm chí Ân Lưu Minh còn thấy nó có vẻ hơi ấm ức.

Nguồn gốc của mùi thối đã biến mất, nhưng dư vị vẫn còn đọng lại y nguyên.

Ân Lưu Minh mở cửa sổ ra thông gió rồi ấn túi thơm dưới gối vào mũi, mới miễn cưỡng cảm thấy mình đã sống lại.

Thẩm Lâu bay tới cạnh cậu, cười mỉa: "Mỗi tí mùi mà cũng không chịu được, sau này trong giấc mơ còn có cảnh buồn nôn hơn nhiều".

Ân Lưu Minh ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Lâu - chẳng biết có phải hắn đang cố tình trả thù y vì vụ ban nãy hay không.

Trên gương mặt đẹp đẽ của tên linh hồn sách này chỉ thấy nét giễu cợt, thực sự không phân biệt nổi đâu là những gì hắn đang nghĩ trong đầu.

Y tỉnh táo lại: "Quái vật đã nhốt vào sách có thể sử dụng ngay à?".

Con xác sống được thả ra ban nãy rất ngoan, không ầm ĩ mà cũng không quậy phá, như thể hoàn toàn nằm dưới quyền khống chế của y vậy.

"Quái vật cấp thấp như con này thì cứ tự nhiên". Thẩm Lâu giảng giải. "Quái vật cao cấp hơn, thậm chí là boss, thì không dễ thế đâu".

"Quái vật cao cấp hơn thì phải làm thế nào?".

Đôi môi mỏng của Thẩm Lâu khẽ hé, phun ra một chữ: "Đánh nó".

Ân Lưu Minh: "?".

"Đánh cho chừng nào phục thì thôi". Thẩm Lâu nhìn y. "Đương nhiên một con người yếu đuối như em thì không đánh nổi quái vật cao cấp rồi... Nhưng nếu em chịu trả giá một chút, thì ta có thể giúp em".

Hắn nhìn xuống Ân Lưu Minh, đợi y dò hỏi thêm.

Nhưng Ân Lưu Minh chỉ cầm bộ đồ ngủ lên tay, ngẩng đầu ngó hắn: "Mời Thẩm tiên sinh tránh đi một lúc nhé?".

Thẩm Lâu: "... Cái gì cơ?".

"Chẳng lẽ Thẩm tiên sinh có thú vui ngó trộm người khác thay quần áo ngủ à?".

Vẻ mặt Thẩm Lâu như không tin nổi: "Em buồn ngủ à?".

"Đúng". Ân Lưu Minh khẽ thở dài. "Tôi đã bắt đầu thấy ngột ngạt rồi - nếu không nằm xuống giường ngay, thì tính cách tôi kiểu gì cũng kém đi cho coi".

.

Trì Tịch không dám cởϊ qυầи áo, cứ thế nằm trên giường.

Mới vào giấc mơ vườn trường cháy rụi đầy hoa tươi có mấy tiếng mà đã suýt chết rồi lại sống dậy, lúc tinh thần đang căng thẳng thì chẳng sao, giờ đột nhiên bình tĩnh lại thì nỗi uể oải ập tới. Cậu không tự chủ được mà ngã vật xuống giường, buồn ngủ díp cả mắt, dần dần chìm vào mộng đẹp.

"Sàn sạt".

"Xoẹt xoẹt".

Chẳng biết bao lâu sau, những âm thanh rợn người đánh thức Trì Tịch.

Hình như nó phát ra từ trên người cậu.

Trì Tịch ngái ngủ mà day day thái dương, vừa mở mắt đã thấy những phiến lá xanh um sắp sửa bò lên mặt cậu.

Lúc trước theo đuổi bạn gái, Trì Tịch cũng biết khá rõ về cây cỏ. Mớ dây leo này hẳn là cây thường xuân - trước khi vào kí túc xa, hình như cậu thấy có chậu thường xuân nào trên bệ cửa sổ lầu hai.

Thường xuân là loại cây cảnh phổ biến, lớn rất nhanh.

Nhưng chắc chắn nó không thể trườn từ bệ cửa sổ tới tận mặt cậu chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ.

Trì Tịch nhìn theo thân cây, thấy cửa sổ đã bị mớ dây leo chen chúc, vỡ tan.

Ở khoảng cách gần, cậu thấy rõ đám thường xuân vẫn đang từ từ mọc dài ra, như một con rắn không ngừng uốn lượn nhúc nhích muốn nuốt chửng cậu.

Trì Tịch đột nhiên nhảy xuống giường, không quay đầu lại mà mở cửa xông ra ngoài.

Đám thường xuân sau lưng như có trí tuệ, chúng mọc dài hơn, vươn về phía cậu.

Trì Tịch đóng cửa định chạy đi, nhưng rồi lại nhớ tới điều gì mà sang phòng 101 phía đối diện, lo lắng gõ cửa: "Anh Ân! Anh Ân ơi! Anh có sao không!".

Theo lí thuyết thì Ân Lưu Minh đáng tin cậy hơn cậu, chắc sẽ không bị đám thường xuân quỷ quái này làm ảnh hưởng - nhưng ai mà nói chắc cho được?

Không lâu sau, một giọng khàn khàn đột nhiên vang lên: "Tránh ra".

Trì Tịch còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã né sang một bên theo bản năng.

"Rầm!".

Một tiếng động lớn khiến Trì Tịch sợ tới mức run bắn lên.

Cánh cửa phòng 101 kí túc xá bay thẳng ra ngoài!

Nó còn đập vào bên trong căn phòng 102 ở đối diện, xô hết đám thường xuân đang định mở cửa vào trong!

Trì Tịch mới rồi toát mồ hôi lạnh vì mớ thường xuân, giờ đã chết lặng.

Cậu rón rén ngó vào trong phòng 101.

Ân Lưu Minh mặc bộ đồ ngủ bằng nhung màu vàng nhạt, trên mũ áo còn có hai cái tai gấu dễ thương. Làn da y vốn trắng, đường nét khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ, phối với bộ đồ ngủ này trông vừa đáng yêu vừa yếu ớt.

Trì Tịch thấy vậy thì hoảng sợ chớp mắt.

Nhưng hành động của y thì chẳng liên quan tới đáng yêu chút nào.

Giữa hai mày Ân Lưu Minh lạnh như băng, đôi ngươi đẹp đẽ lại hừng hực như lửa cháy, hai tay y kéo một dây thường xuân thô to, hơi dùng sức rồi bứt nó ra làm đôi.

Y vẫn chưa chịu dừng lại, chỉ tiện tay kéo thêm một đoạn thường xuân tới nữa.

Khi bị xé đứt, dường như đám thường xuân khóc gào, như thể đang hối hận sao mình lại chọc phải tên Ma vương này.

Trên đất toàn lá cây xanh và mảnh thân thường xuân gãy nát, chẳng khác nào hiện trường của một vụ lốc xoáy.

Trì Tịch: "...".

Cậu nhìn Ân Lưu Minh mặc áo ngủ ấm áp nhưng sắc mặt lạnh băng, thực sự rất khó để liên hệ người này và anh Ân ôn hòa tốt tính khi trước.

"Anh Ân ơi?".

Ân Lưu Minh lạnh lùng liếc sang: "Làm sao?".

Trì Tịch sốt sắng nuốt nước bọt: "Anh, anh Ân à, hay mình ra ngoài trước nhé?".

Tuy đám thường xuân trong phòng 101 đã bị Ân Lưu Minh đuổi đi hết, nhưng cậu nhớ bệ cửa sổ nào ở lầu hai kí túc xá cũng có trồng thường xuân, nếu chúng tấn công cùng một lúc thì không ai chống cự được. Ra ngoài an toàn hơn nhiều.

Ân Lưu Minh sầm mặt, gật đầu: "Cậu ra ngoài trước đi, tôi thay quần áo đã".

Trì Tịch: "... Vâng ạ".

Chẳng hiểu sao, cậu hoàn toàn không dám nói ra câu "Mình chạy trước rồi về thay quần áo sau cũng được".

Cửa phòng 101 đã bị sút bay, Trì Tịch không dám ngó vào trong, chỉ ló đầu liếc phòng 102 của mình - mớ dây thường xuân đã bị Ân Lưu Minh giã cho tơi bời, co quắp nhúc nhích trong trạng thái dở sống dở chết.

Phòng 103 cách vách 101 là của Dương Giác, cậu nhớ Dương Giác không hống hách như Ngụy Tử Long, nên vẫn bước tới gõ cửa.

Bên trong tĩnh lặng.

Trì Tịch có cảm giác không ổn, vừa định gõ mạnh hơn thì một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên ngay sau lưng: "Tránh ra".

Trì Tịch quay đầu, thấy Ân Lưu Minh với khuôn mặt không cảm xúc.

Y giơ chân, đạp thẳng.

"Rầm!".

Cánh cửa gỗ đã lâu không sửa sang gì lập tức bật ra, vụn gỗ rơi khắp xung quanh.

Trì Tịch thấy Dương Giác trên giường đã bị dây thường xuân quấn chặt - thậm chí chúng còn trườn lên mặt hắn, những cành nhỏ mọc ra, luồn vào miệng mũi.

Như thể chúng muốn kí sinh trên người Dương Giác vậy.

Dương Giác bị dây leo quấn chặt, mặt đỏ ứ vì nghẹn thở, miệng bị đám nhánh cây chen vào nên chỉ kêu được vài tiếng "A a".

Trì Tịch hít một hơi sâu.

Ân Lưu Minh sầm mặt, bước tới, thẳng tay xé nát đám thường xuân.

Chúng buông tha Dương Giác, hắn liên tục ho sù sụ, vọt ra ngoài.

"Cảm ơn, nhiều...".

Ân Lưu Minh không thèm để ý tới hắn. Y quay sang mấy căn phòng khác, lần lượt cứu từng người ra.

Trừ Ninh Viện Viện dùng dao cắt đứt dây leo, thì ai cũng rơi vào bẫy.

Nếu không nhờ Ân Lưu Minh và Trì Tịch thì đêm nay họ đã bị dây thường xuân kí sinh rồi.

Sau khi cứu được tất cả mọi người, họ chạy khỏi tòa kí túc.

Đến đêm, nơi đây vẫn chỉ có vài ngọn đèn đường.

Trên tòa nhà kí túc xá đầy dây thường xuân lúc nhúc quấn quanh nhau như rắn, phát ra tiếng "sột soạt" khiến người ta ghê sợ. Chúng như biến tòa nhà năm tầng này thành một sinh vật sống, trông lại càng âm u kinh dị giữa trời đêm.

Ngụy Tử Long lại được Ân Lưu Minh cứu thêm lần nữa. Mặt gã đỏ rần, cảm ơn Ân Lưu Minh mấy câu rồi trốn sang một bên không dám nhìn y.

Thấy tòa kí túc xá như vậy, Ngụy Tử Long rùng mình: "Những người bên trong đều chết hết ư?".

"Anh có gặp học sinh nào ngoài đám lớp 12A3 mà chúng ta phụ trách chưa?". Ninh Viện Viện vén tóc, khẽ nói. "Cảnh tượng trong những giấc mơ cấp thấp bao giờ cũng khuyết thiếu. Trong giấc mơ này, trừ những học sinh chúng ta phải dạy và NPC dẫn đường thì hiển nhiên không còn ai khác".

Về phần đám xác sống, thì ai quan tâm liệu chúng có bị dây thường xuân ăn mất hay không?

Ngụy Tử Long cũng nịnh hót Ninh Viện Viện: "Chị Ninh đúng là hiểu biết nhiều mà cũng không bị dây leo trói lại, không hổ là bậc tiền bối".

"Đám thường xuân này hẳn phải có tác dụng thôi miên". Ninh Viện Viện lắc đầu. "Tôi chỉ bố trí thêm một đạo cụ phòng hộ để đề phòng, nếu không đã bị tấn công rồi".

Cô quay đầu nhìn Ân Lưu Minh: "Cảm ơn cậu đã cứu mọi người".

Ân Lưu Minh gật đầu vẻ lạnh nhạt.

Ai cũng thấy tâm trạng y không ổn.

"Đừng vội cảm ơn cậu ta".

Đinh Bồi An bỗng nghiêm mặt nói: "Tại sao bọn tôi đều bị khống chế cả, còn hai cậu thì chẳng làm sao?".

Trì Tịch ngẩn ra rồi mới phản ứng lại, trên mặt hiện vẻ tức giận: "Anh, anh...".

Cậu không giỏi ăn nói, tính tình thì hướng nội, lúc giận lên chẳng thốt nổi lời nào.

Đinh Bồi An cười lạnh: "Trong số sáu người ở đây, chỉ có hai cậu là liên quan tới hoa trong trường, rồi lại không bị thôi miên. Lúc chọn phòng hai cậu cũng là người chọn sớm nhất, đúng không?".

Ngụy Tử Long và Dương Giác giật mình nhìn họ.

Đối diện với Đinh Bồi An, Trì Tịch bị dập cho tan nát. Cậu vừa tức giận nói: "Bọn tôi...", thì trước mắt đã lóe lên.

Ân Lưu Minh đứng trước mặt Đinh Bồi An, híp mắt: "Mày có ý gì đây?".

Y cao hơn mét tám, đứng với Đinh Bồi An vẻn vẹn mét bảy là khí thế đã hơn hẳn một cái đầu.

Gã nhìn đôi mắt đẹp như ẩn sấm chớp sau mưa, chẳng hiểu sao lòng hơi sợ hãi.

Đinh Bồi An lấy lại bình tĩnh, tự phỉ nhổ mình: Chỉ là một tên lính mới thôi mà, dù có cao hay khí thế thì sao, sợ gì?

Gã xốc lại cái mác người chơi lão làng, lạnh lùng đáp: "Chúng ta cùng vào một giấc mơ, che giấu nhau là điều tối kị, bởi làm thế rất dễ khiến mọi người chết hết. Nếu hai cậu biết gì thì nên nói sớm đi".

Khóe miệng Ân Lưu Minh khẽ nhếch, nụ cười lạnh như băng.

Y đột nhiên bóp cổ Đinh Bồi An, nhấc cả người gã lên.

Đinh Bồi An bị khống chế trong nháy mắt, khuôn mặt tím đỏ vì nghẹn thở, gã chỉ dùng ánh mắt đầy sát khí trừng Ân Lưu Minh.

"Anh Ân cẩn thận!".

Ân Lưu Minh vung tay một cái, Đinh Bồi An và cả món vũ khí đột nhiên xuất hiện trong tay gã cùng bị ném về chỗ đám thường xuân lúc nhúc.

Y lấy khăn tay trong túi ra, lau nhẹ, rồi lạnh lùng nói: "Nếu mày thấy tao cứu mày là sai, thì cho mày quay lại đấy".