Sự thay đổi nhỏ như vậy đương nhiên không trốn được ánh mắt của Giang Dã, bị hút một chút ở bên trong cô thôi cũng khiến sống lưng hắn tê dại, càng không nói Kiều Nhạc đã trốn hắn thời gian dài, đã nhịn lâu như vậy còn nhịn nữa hắn sẽ không phải là Giang Dã.
Bàn tay to nắn bóp bụng nhỏ, eo đẩy về phía trước, hai cánh hoa môi mềm mại bị côn ŧᏂịŧ thô to tiến vào không còn kẽ hở, lối vào mặc dù đã đủ ướt, nhưng hoa huyệt của Kiều Nhạc quá mắc chặt chẽ, sau khi cắm vào vài lần sẽ lại rút ra, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần mới tiến vào được hơn nửa.
Xoắn chặt khiến Giang Dã vừa đau lại vừa thích, hơi thở nặng nề “Sao? Muốn xoắn ông đây đến gãy để trả thù?”
Mỗi khi hai người làm chuyện này, Kiều Nhạc đều không muốn đáp lại hắn. Ngoại trừ lúc ban đầu còn chống cự và thốt ra vài câu chửi rủa, song đến cuối cùng đều bị Giang Dã thao đến hôn mê.
Đổi lại là quá khứ, Kiều Nhạc như vậy Giang Dã còn có thể bỏ qua, nhưng hôm nay trong lòng hắn đang không vui.
Hắn buông hai tay bị giam cầm của Kiều Nhạc, di chuyển nắm lấy eo cô, hạ thân dùng sức nhấp, côn ŧᏂịŧ thô dài vùi sâu vào bên trong tiểu huyệt, chạm đến một mảnh thịt mềm mại. Kiều Nhạc bị một kích mạnh mẽ này đẩy đến đầu giường, nhưng là dưới thân lại thực hưng phấn, yêu kiều muốn rêи ɾỉ.
Không cho cô kịp phản ứng, côn ŧᏂịŧ rút ra từ bên trong huyệt lại mạnh mẽ đâm vào, toàn bộ cắm sâu đến tận cùng, mạnh đến cái mông Kiều Nhạc run lên, qυყ đầυ tiếp tục chạm đến khối thịt mềm, cả người Kiều Nhạc run rẩy, kích động chảy ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠.
Hắn không ngừng di chuyển, mỗi lần chen vào đều như muốn xé nát cô thành từng mảnh, hung ác dùng sức, không đến vài lần Kiều Nhạc liền chịu không nổi, hai tay chống trước l*иg ngực hắn, hai mắt phiếm hồng ánh lệ, ẩn nhẫn nhìn hắn, Giang Dã liếc mắt cũng có thể nhìn rõ sự chán ghét.
Trong lòng không hiểu sao cảm thấy muộn phiền, tốc độ cùng sức lực cùng tăng lên, không hề giống trước đó cố ý nghiền nát hoa tâm, mà là tốc hành va chạm nó. Khối thịt mềm bị hắn đâm đến bủn rủn, lối vào bị côn ŧᏂịŧ ma sát đến nóng lên, kɧoáı ©ảʍ tê dại từ bụng truyền tới đại não, cả cơ thể Kiều Nhạc như muốn bay lên, trong đầu từng dòng điện xẹt qua, không kìm được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Một khi cửa thành đã mở liền không thể khép lại, Kiều Nhạc phòng thủ chậm khiến Giang Dã càng đẩy nhanh tốc độ tiến công.
Giang Dã xấu xa hơi cong khóe miệng, lúc này mới nhớ đến cái gì.
Hắn hơi điều chỉnh tư thế, ánh sáng mập mờ chiếu lên da thịt màu đồng của hắn, theo sự di chuyển của cơ thể mà không ngừng lấp lóe, cơ bụng chắc khỏe đang vận sức chờ phát, bởi vì dùng sức mà gân xanh nổi lên dọc theo tuyến nhân ngư đi xuống mảnh rừng rậm bên dưới.
Xuống chút nữa côn ŧᏂịŧ thô to đang mở rộng trừu cắm, dính không ít dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ trong nộn huyệt Kiều Nhạc. Còn về phần cô, đóa hoa mềm mại sạch sẽ ban đầu đã bị người làm cho sưng đỏ, nơi giao hợp là một mảnh lầy lội, nhớp nháp.
Hắn nắm chặt eo cô, hạ thân va chạm thật mạnh, đồng thời ép chặt eo cô dán lên người mình.
Kiều Nhạc lắc đầu khóc thảm, thở gấp rêи ɾỉ “A, Từ bỏ, Giang Dã, ô ô anh mau dừng lại…ưm…”
Ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.
“Hút ông đây chặt như thế, đúng là khẩu thị tâm phi.”
Trong lòng hắn nghĩ: Nhìn xem, phụ nữ đều phải thao đến khi thuần phục.