Hôm nay là thứ bảy nên trường học được nghỉ, nhưng lòng Kiều Nhạc vẫn lo lắng cho Giang Hải. Sáng sớm liền chống đỡ cơ thể đau nhức bắt đầu tiến vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Thức ăn trong bệnh viện không ngon, mỗi lần Giang Hải đều không ăn được nhiều, nhưng cơm cô làm ông sẽ cho chút thể diện mà ăn nhiều hơn chút.
Giang Dã hai vành mắt tím đen mông lung đi xuống dưới lầu, ánh nắng trên cửa sổ chiếu xuống người Kiều Nhạc, cả người cô phát ra một vầng sáng, khiến trái tim hắn bỗng chốc cảm thấy bình yên đến lạ thường.
Bất cứ ai ở con phố Giang Thủy này quen biết Giang Mộng, đều cảm khái nói vẻ ngoài mẹ con hai người Kiều Nhạc quá giống nhau. Giang Dã tuy rằng chưa nhìn thấy người từ trong miệng mọi người, nhưng là hắn đã xem qua ảnh chụp
Tuyệt đối không giống
Hắn đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Kiều Nhạc, Đường Hoàng đã trêu ghẹo hắn rằng “Anh Dã, em họ anh không thể ở Vịnh Nam này được. Loại phụ nữ này quá tinh khiết, gọi là cái gì nhỉ, à, hàng quý hiếm.”
Nhưng Kiều Nhạc vì Giang Hải, đã ngây ngốc ở Vịnh Nam được một năm.
Giang Dã cảm thấy miệng có chút khô khốc, bỏng rát, phải uống hai cốc nước mới tốt hơn.
Kiều Nhạc yên lặng không làm phiền hắn, ở trên bàn ăn dọn xong bữa sáng rồi mới ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa nhẹ nhàng nói một câu “Ăn đi.”
Nhà ăn rộng như vậy cũng chỉ có tiếng âm thanh bát đũa va chạm, nếu là trước đây, Kiều Nhạc còn thể cùng hắn vui vẻ nói một hai câu. Nhưng từ sau khi bị Giang Dã cưỡng ép, ngay cả một ánh mắt cô cũng lười cho hắn.
Kiều Nhạc tuy rằn bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã loạn cào cào, thời gian ở cùng Giang Dã không khác gì một ngày bằng một năm, ngay cả bầu không khí cũng khiến người ta hít thở không thông. Chỉ là nghĩ đến cậu ở trong bệnh viện vẫn nhớ thương Giang Dã, cô vẫn quyết định phá vỡ cục diện im lặng này.
“Cậu nằm viện đã lâu, rất nhớ anh. Hai ngày nay anh có rảnh đến thăm cậu một lúc.” Cô do dự một hồi mới mở miệng, hai mắt âm thầm quan sát phản ứng của Giang Dã.
Người đàn ông nghe vậy, dừng động tác trong tay, cau mày không vui nói “Ông ta có đứa cháu gái so với con trai còn yêu thương chăm sóc hơn, có thời gian mà nhớ đến tôi?”
Lời nói của hắn tràn đầy ác ý nhưng Kiều Nhạc lại không có cách nào phản bác, cô nợ Giang Dã, Giang Hải cũng nợ Giang Dã.
“Cậu tuổi đã cao, bác sĩ nói tình huống của cậu không phải tốt lắm, nếu có thể…”
“Kiều Nhạc, em mẹ nó có thể đừng lo chuyện bao đồng không?” Một câu rống lên khiến Kiều Nhạc giật mình.