Thập Niên 60: Tiến Vào Tứ Hợp Viện

Chương 29:  Bão tuyết (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ở giữa sẽ cắt ngắn một đoạn, bà ấy sẽ không nhắc đến ba bọn họ là biến mất như thế nào, bà ấy sẽ trực tiếp tiến vào phân đoạn mắng người.

Mắng ba bọn họ không phải chuyện đùa, bẫy cả một đời của bà, mắng ông ta mặc kệ con cái, cuối cùng bà ấy liền bắt đầu nói số của mình khổ.

Cả cái quá trình này, Ô Đào cùng Thanh Đồng nếu ai nói một lời nào, cho dù là an ủi bà ấy, bà ấy cũng sẽ đem toàn bộ lửa giận đối với ba bọn họ phát tiết lên trên người bọn họ.

Cho nên hai đứa nhỏ ai cũng không dám nói chuyện.

Cũng may cơn oán giận này cũng kết thúc, Ninh Diệu Hương oán giận xong một phen như vậy, thì nằm ở trong chăn, cũng không nói tiếng nào.

Thanh Đồng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà Ô Đào lại không được ngủ, bé nghe tiếng gió bên ngoài, không ngừng nghĩ đến lõi than đá của mình, nghĩ đến bản thân mình chỉ còn thiếu hai đồng bảy nữa thôi, ngay thời điểm mấu chốt quan trọng, nếu như không thể đi ra ngoài nhặt lõi than đá kiếm tiền, vậy thì bé làm sao góp đủ tiền được đây?

Thật ra hai ngày có thể kiếm được hai đồng bảy là không dễ dàng, rất khó, phải đánh cược cả tính mạng cũng không điêu, cho dù dựa vào anh trai cùng anh Huân Tử hỗ trợ, nhưng mà ít nhất còn có hy vọng, còn có thể liều mình một phen, nhưng nếu như không thể đi ra ngoài, vậy bé không phải là sẽ không gom đủ sao?

Bé lăn qua lộn lại, không ngừng nghĩ như vậy, thế cho nên sau khi ngủ, trong mộng đều là bão tuyết, bão tuyết biến thành con quỷ Nhật Bản, một đám vác sung, đá chân nghiêm túc đi về phía trước, cứ đi cứ đi mãi, đi đến trước cửa nhà cô, đi đến ngoài cửa còn muốn tiếp tục đi về phía trước, mắt thấy đã sắp đi vào nhà rồi...

*************

Ngày hôm sau, gió cũng không dừng, tuyết cũng không ngừng, ai cũng không dám ra cửa.

Ô Đào mang sọt tre lên lưng thử đi ra ngoài, không ngờ vừa đi ra cửa khi nhà đã bị gió thổi đến mức lảo đảo một cái, bé sợ tới mức nhanh chóng quay trở lại.

Cái này thì không thể nào nhặt được, cho dù bé không có sợ gió, than tro cũng sợ gió, than tro bị gió thổi rồi làm sao mà nhặt được nữa.

Lại nói đến loại thời tiết này, những người nhà đó cũng chưa chắc vội chạy ra ngoài đỏ than tro, không chừng lại để dành lại thì sao.

Ô Đào gấp đến độ cắn cắn ngón tay, bé không biết làm sao bây giờ, bé chỉ có một con đường này để kiếm tiền, nếu không còn có thể làm thế nào nữa chứ.

Ninh Diệu Hương đội mũ bông lên, lại quấn khăn quàng cổ vào chuẩn bị đi làm, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Ô Đào một cái: “Ngoan ngoãn ở nhà đợi, nếu như con dám chạy loạn, mẹ sẽ dùng kìm kẹp miệng con lại!”

Nói xong bà ấy liền rời đi.

Ô Đào nhìn thấy gió thổi tung bay khăn quàng cổ của bà, cũng thổi bay túi của bà ấy, bà ấy đành phải đỡ tường bước đi.

Huân Tử lại đây, khuyên bé, nói cái thời tiết này tuyệt đối đừng ra cửa, chờ ngày mai đi, ngày mai đi tìm là được.

Ô Đào cũng biết, bản thân mình không có hy vọng, khẳng định sẽ không thành công, một ngày khẳng định là không đủ!

Huân Tử không còn cách khác, lại tiếp tục khuyên: “Đợi lát nữa gió thổi nhẹ hơn một ít, anh sẽ dẫn em ra ngoài xem thử.”

Ô Đào gật đầu: “Dạ.”

Cứ như vậy mà thổi, vẫn cứ thổi, thổi tới lúc chạng vạng, cuối cùng gió cũng nhỏ đi một chút, nhưng mà tuyết còn rất dày, Ô Đào chạy ra ngoài, một chân dẫm xuống dưới, tuyết trắng kia đã tới mắt cá chân.

Huân Tử: “Thôi, đừng đi.”

Đây căn bản là không nhặt lõi than đá!

Ô Đào: “Dạ, không đi.”