Ngươi tin sao?
------ Cho dù ta không nhớ ra ngươi, nhưng mà chỉ cần chúng ta gặp nhau, thì sẽ không thể bỏ qua.
________________________________________________________________________________
Yukimura Yuushi nhận được cuộc gọi từ phía nhà xuất bản, thông báo cuốn sách Sinh mệnh của hắn trúng giải thưởng văn học.
"Cho nên ngài có thể đến nhận giải sao?" Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói nhẹ nhàng mang theo mong chờ của con gái. Yukimura Yuushi nghe thấy yêu cầu của biên tập Hanaka, lập tức từ chối như những lần trước.
"Xin lỗi, tôi không muốn để lộ thông tin cá nhân."
Giọng nói trong trẻo ấm nóng của thiếu niên truyền vào tai Hanaka, mỗi lần như thế, cô đều cảm thấy không thể tin được. Thiên tài văn học Seina Yuu lại là một thiếu niên trẻ tuổi. Có lẽ là tầm 20 tuổi? Cô suy đoán, cho dù đã biết trước thiếu niên sẽ từ chối, vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa.
"Sensei, ngài chỉ cần đến một chút là được, mọi người đều rất muốn gặp ngài. Nếu như ngài không muốn lộ mặt, thì có thể mang mặt nạ che lại." Cô nói, cố gắng khuyên bảo người ở đầu dây bên kia, bằng giọng nói kính trọng.
Nhưng mà thiếu niên vẫn tiếp tục từ chối.
"Vậy thì tôi sẽ giúp ngài nhận giải thưởng, sau đó gửi qua cho ngài." Cuối cùng, Hanaka chỉ có thể đáp như vậy, sau đó tiếc nuối cúp máy. Đồng nghiệp ở bên cạnh lập tức lao đến hỏi: "Thế nào Hanaka, Yuu sensei sẽ đến sao?"
Hanaka thở dài lắc đầu: "Sensei sẽ không đến."
Quả nhiên, trên mặt mọi người lộ ra vẻ thất vọng tiếc nuối. Có người nhịn không được than thở: "Yuu sensei thật là thần bí, ngoại trừ bút danh Seina Yuu cùng giới tính nam ra thì không có một chút thông tin nào được lộ ra cả."
Bọn họ chờ mong hồi lâu, kết quả lại luôn chỉ có một.
Khác với sự phiền não chán chường ở phía nhà xuất bản, Yukumira Yuushi cực kì hưng phấn bắt tay vào sửa soạn căn nhà mới của mình. Tòa nhà hai tầng cỡ vừa, phía trước có vườn cây nhỏ, phía sau có một hồ cá, trong sân còn có một chiếc ghế đu màu đen nằm lẳng lặng ở cạnh cây đào, hoàn toàn là kiểu kiến trúc mà hắn mong chờ từ lâu.
Yukimura Yuushi vui vẻ nghĩ, đẩy ra cửa nhà, kéo va li đi vào.
Bên trong nội thất đầy đủ, trong phòng thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ, mùi cam mà hắn thích. Có lẽ đã có người đến đây sửa soạn lại căn nhà, mà Yukimura Yuushi cũng biết rõ là ai làm chuyện này. Hắn nghĩ đến việc cảm tạ đối phương, lập tức lấy điện thoại ra, nhập một dãy số ở trong kí ức.
Đầu dây bên kia rất nhanh được tiếp nhận, giọng đàn ông trung niên trầm thấp vang lên.
"Yuushi." Đối phương gọi tên hắn.
Yukimura Yuushi nghiêng đầu, dùng má và vai giữ điện thoại khỏi rơi, kéo va li vào phòng ngủ.
"Natsume san."
Natsume Soseki ừm một tiếng, hỏi: "Cậu thích căn nhà đó chứ?"
Căn nhà hai tầng này là của Natsume Soseki, có điều vào tháng trước, đối phương liên lạc với Yukimura Yuushi, mời hắn đến Yokohama, còn tặng nguyên căn nhà này cho hắn, đổi lấy một yêu cầu được đối phương xem là "quá đáng".
Natsume Soseki muốn nhìn thấy The Book.
Cuốn sách thần kì có thể thay đổi thế giới khi đặt bút viết vào.
Bằng một cách nào đó, Natsume Soseki biết việc Yukimura Yuushi sở hữu The Book. Hắn biết rõ ràng cuốn sách này quan trọng như thế nào, nhưng vẫn yêu cầu được nhìn thấy nó, thậm chí hắn còn tính dùng toàn bộ tài sản của mình để đánh đổi một lần liếc nhìn bảo vật này. Nào ngờ thiếu niên lại đồng ý dễ dàng như vậy, dễ dàng đến mức, dường như đối phương hoàn toàn không quan tâm đến cuốn sách có khả năng thay đổi thế giới này vậy.
Mà Yukimura Yuushi thực sự không quan tâm đến The Book.
Bởi vì xét cho cùng, The Book cũng chỉ là món đồ mà hắn tạo ra ở quá khứ mà thôi. Tác dụng ban đầu của The Book là ghi chép lại mọi chuyện ở các kiếp trước của hắn, nào ngờ sau một thời gian xảy ra, cuốn sách hắn đánh rơi lại biến thành món bảo vật mà mọi người mong ước.
"Ta rất thích, cám ơn ngài nhiều." Yukimura Yuushi trả lời, nhanh chóng đem đồ trong va li sửa soạn, tiếng loạt soạt không ngừng vang lên trong điện thoại, Natsume Soseki biết thiếu niên bận rộn, lập tức dừng lại cuộc nói chuyện.
"Yuushi thiếu niên, ta sẽ đến gặp cậu khi mọi chuyện được xử lí xong xuôi." Trước khi cúp máy, Natsume Soseki nói.
Yukimura Yuushi biết đối phương bận rộn cái gì. Bởi vì The Book bị hắn ném đi quá lâu, cho nên tự sinh ra ý thức, không biết vì cái gì lại bị bùn đen của Chén Thánh ô nhiễm, cho nên người sở hữu nó sẽ gặp bất hạnh, linh hồn sẽ bị cuốn sách này cắn nuốt, trở thành chất dinh dưỡng của nó.
Ban đầu Yukimura Yuushi tính đem The Book phá hủy, đáng tiếc sức mạnh của hắn chỉ mới hồi phục được một chút, lại mang nguyền rủa trong người, không thể xử lí cuốn sách ô nhiễm này, đành phải phong ấn nó lại, đem theo bên mình.
Mà cũng bởi vì Yukimura Yuushi thức tỉnh sức mạnh, cho nên thế giới xuất hiện một chút trục trặc, Natsume Soseki hiển nhiên phát hiện chuyện này, mặc dù không biết nguyên nhân vì sao, nhưng mà đối phương vẫn phải đau đầu tìm cách giải quyết lỗ hổng.
Đợi đến khi đối phương xử lí xong, có lẽ sức mạnh của hắn sẽ hồi phục được một phần ba, nếu như The Book có làm trò gì thì hắn còn có thể trấn áp. Cho nên Yukimura Yuushi không chút do dự đem công việc chữa trị lỗ hổng ném cho Natsume Soseki xử lí.
Mọi thứ trong nhà đều được sắp xếp gọn gàng, cho nên Yukimura Yuushi chỉ cần để quần áo đồ dùng cá nhân vào là được. Đồ đạc của hắn không nhiều lắm, quần áo, sách vở, hồ sơ, máy tính, điện thoại, còn có mấy gói ăn vặt mà Yukimura Nanako - em gái hắn nhét vào nữa.
Dù sao tiền nhuận bút của hắn không thiếu, gia cảnh nhà Yukimura cũng không tệ, nếu không sẽ không thoải mái cho hai anh em hắn chơi đùa với tennis - bộ môn đốt tiền này. Nói chung từ bé đến lớn, kể cả lúc chưa thức tỉnh kí ức thì Yukimura Yuushi chưa bao giờ thiếu tiền.
Dọn dẹp xong xuôi, hắn liền đi khắp nhà để xem lại nơi mà mình sẽ ở, sau đó bị giá sách ở thư phòng hấp dẫn.
Bên trong thực ra chỉ lẻ loi mấy cuốn sách mà thôi, trong đó toàn bộ đều là tác phẩm mà Natsume Soseki viết, chỉ có duy nhất cuốn "Sinh mệnh" là của Yukimura Yuushi.
Sinh mệnh không phải cuốn sách đầu tiên mà hắn viết, nhưng nó lại là cuốn duy nhất mà hắn gửi đến nhà xuất bản.
Đây là cuốn sách, về kiếp trước của hắn. Cái lúc mà hắn là vị thần linh cao cao tại thượng ở thời chiến loạn, bất lực nhìn con dân chìm vào biển máu.
Vào sinh nhật năm ngoái của mình, Yukimura Yuushi vô tình lấy được The Book, thành công thức tỉnh một phần kí ức về kiếp trước. Cũng vào đêm đó, hắn suýt tí nữa bị The Book điều khiển tâm trí, chiếm đoạt thân xác. May mắn hắn tránh thoát được sự mê hoặc của nó, phong ấn ngược lại cuốn sách ô nhiễm này.
Sau đó, để tưởng nhớ những người quan trọng của mình, hắn quyết định viết nên Sinh mệnh, lần đầu tiên gửi bản thảo.
Câu chuyện trong đó vừa thật vừa giả, Hyakimaru có tồn tại, Jukai có tồn tại, Daigo, phu nhân Nui có tồn tại. Tất cả mọi người đều có thật, chỉ có cái kết tốt đẹp của câu chuyện là không hề có thật.
Cuộc đời của Hyakimaru, so với cuốn sách được viết ra đó, còn đau khổ gấp mấy lần.
"Bồ Tát, xin ngài cứu hắn với!"
Bọn họ kêu gào cầu xin hắn, cầu xin vị thần linh duy nhất còn tồn tại, nhưng mà không có gì xảy ra cả.
Bởi vì hắn bất lực.
Hắn không chạm vào đứa bé đó được, không phù hộ đối phương được, cũng không giúp được đối phương cái gì. Thân là thần linh, hắn chỉ có thể ở xa nhìn đứa trẻ đó đi vào ngõ cụt, nhìn thế giới rơi vào loạn lạc, để rồi nhắm mắt tiêu tán vào trời đất.
Thần linh duy nhất của thế gian chết đi, nhường lại mọi thứ hắn có cho đứa trẻ của thần.
Yukimura Yuushi nhẹ nhàng đặt cuốn sách đầu tay của bản thân lại vào kệ, cứ thế đứng yên nhìn nó, như thông qua cuốn sách vô tri nhìn đến nơi chiến loạn không ngừng ở cõi xa xăm. Nếu như không phải tiếng chuông điện thoại kêu gọi thì hắn đã có thể nhìn chằm chằm cuốn sách đó đến khuya. Hắn vội vàng lấy điện thoại đang không ngừng reo ở túi áo ra, bấm nhận. Đầu dây bên kia xuất hiện âm thanh phụ nữ nhẹ dịu quen thuộc.
"Yuu chan, đến Yokohama rồi sao?"
Bên kia không biết đang ở đâu mà có chút ồn ào, Yukimura Yuushi nghe loáng thoáng thấy tiếng của em gái nhỏ Yukimura Nanako, con bé không ngừng kêu "đưa con với đưa con với". Vẫn hoạt bát năng động như cũ. Yukimura Yuushi vui vẻ nghĩ, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của mẹ mình.
"Vâng, con đến rồi. Nơi này khá tốt, nhà hai tầng, có vườn trước vườn sau đầy đủ, còn có cả xích đu và hồ cá nữa. Đồ vật trong nhà cũng được chuyển đến xong hết rồi, mẹ không cần phải lo đâu. Đồ ăn?" Thiếu niên xoa xoa đầu tóc dài màu tím mượt của mình, bước xuống tầng tìm kiếm tủ lạnh, phát hiện bên trong quả nhiên như lời mẹ nói, trống trơn không có một thứ gì. "Con tính đi ra ngoài mua đồ về, hoặc là ở ngoài ăn cũng được. Genichirou đã từng đến Yokohama một lần, có đề cử quán mì khá ngon, con sẽ đến ăn thử xem sao. Thằng bé mặc dù nhìn có vẻ già cả. Vâng vâng vâng, không già không già, chỉ là hơi trưởng thành sớm."
Hắn đóng tủ lạnh, với lấy áo khoác treo trên giá ở hành lang, xỏ giày đi ra ngoài, bên tai không ngừng vang lên tiếng phàn nàn về việc hắn thích bắt nạt đám nhóc em, đặc biệt là Genichirou đáng thương cùng với giọng kêu la "cho con nói chuyện với" của em gái.
"Mẹ cứ yên tâm, con cũng không phải kiểu người dễ bị bắt nạt. Tuần sau mới bắt đầu vào học, hồ sơ con đã chuẩn bị xong hết rồi. Mẹ để cho Nana nói chuyện đi, con bé kêu từ nãy không ngừng." Yukimura Yuushi nhớ đến khuôn mặt cau có muốn khóc của em gái khi mình ra khỏi nhà, bỗng nhiên bật cười.
Thiếu niên thân hình thon dài, khuôn mặt tinh xảo cùng mái tóc dài cột đuôi ngựa ở phía sau, khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng, giống như một cảnh đẹp khó gặp ở Yokohama, làm cho nhiều người ngoái nhìn.
"Ông chủ, cho một tô mì bò." Yukimura Yuushi gọi một tiếng, đem điện thoại đút lại vào túi áo.
Genichirou quả nhiên không làm hắn thất vọng. Yukimura Yuushi liếc nhìn xung quanh, hiện tại là tầm buổi chiều, khách không nhiều lắm, ngoài hắn ra chỉ có hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện cùng một thiếu niên tóc nâu quấn băng vải trên mặt. Quán nhỏ nhưng sạch sẽ, mùi hương của nước dùng thoang thoảng trong không khí, khơi gợi sự thèm ăn của người khác.
Yukimura Yuushi chỉ lướt qua một chút, cảm thấy thiếu niên tóc nâu kia có chút quen thuộc, lại không nhớ rõ mình có quen người nào như thế cả.
Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại.
Hắn nghĩ, nhận lấy tô mì của chủ tiệm đưa ra, bắt đầu công cuộc đút no cái bụng rỗng của mình.
Nước dùng thanh ngọt, thịt bò không quá dai, nhai vừa miệng, sợi mì không quá lớn, dễ dàng hút một hơi vào miệng. Yukimura Yuushi nhanh chóng ăn hết sạch tô mì, sau đó nhìn về phía thiếu niên tóc nâu. Đối phương đã nhìn chằm chằm hắn một thời gian rồi, mặc cho tô mì trước mặt bốc hơi không ngừng.
Hai người cách nhau một cái ghế, Yukimura Yuushi có thể nhìn thấy đôi mắt diều sắc bén kia của thiếu niên mang theo chút hoài nghi.
Bọn họ chưa từng gặp nhau.
Yukimura Yuushi có thể khẳng định như thế. Nhưng mà thiếu niên tóc nâu lại làm hắn cảm thấy cực kì quen thuộc, thậm chí, hắn còn có thể đoán được phía dưới lớp băng vải kia là những vết thương do tự sát. Có lẽ, đối phương cũng cảm nhận được cảm giác này, cho nên mới nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt hoài nghi như vậy.
Yukimura Yuushi ngẫm lại, chỉ có một đáp án có thể trả lời chuyện này.
Bọn họ là người quen ở kiếp trước.
Đúng hơn là, thiếu niên trước mắt chính là một người quan trọng đối với hắn. Quan trọng đến mức, chỉ cần nhìn nhau thôi là máu trong cơ thể như muốn sôi trào lên.
"Xin chào, tôi là Dazai Osamu." Thiếu niên là người chủ động trước. Đánh vỡ không gian yên tĩnh giữa hai người, đối phương đưa tay ra, dùng đôi mắt ẩn dấu cảnh giác cùng không vui nhìn vào hắn. "Có thể làm quen với anh sao?"
Thật giống một con mèo. Hơn nữa là một con mèo cực kì thông minh.
Yukimura Yuushi âm thầm nghĩ, khóe môi hơi cong, nắm lấy bàn tay kia của thiếu niên, đáp: "Xin chào, tôi là Yukimura Yuushi, hân hạnh được làm quen cậu, Dazai."
* *
*
"Yuu chan, xin hãy vì tôi viết nên một cuốn sách."
"Xin cậu đấy..."