Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 25: Chạy bộ

Dương Thiên không chút yếu thế nào nói lại.

“Được lắm! Được lắm!” Chương Chí Bưu lớn tiếng hét lên: “Những người khác giải tán nghỉ ngơi! Cậu lưu lại!”

Phù! Các bạn học đã không kiên trì nổi nữa, vừa nghe thấy giải tán thì lập tức chạy đến nơi râm mát ngồi nghỉ ngơi, uống mấy ngụm nước rồi lo lắng nhìn về phía Dương Thiên.

“Được rồi! Bây giờ nói cho tôi biết, cậu tên là gì!” Chương Chí Bưu lớn tiếng hỏi.

“Tôi là Dương Thiên!” Dương Thiên vẫn giữ nguyên tư thế đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời.

“Tốt! Nếu cậu đã muốn nghĩa khí như vậy thì cứ đứng ở đây cho tôi!” Chương Chí Bưu rống lên.

“Huấn luyện viên, tôi không phục!” Dương Thiên hét lớn.

“Không phục chỗ nào?” Chương Chí Bưu hỏi.

“Tôi cảm thấy huấn luyện viên chỉ biết nói chứ không biết làm. Tại sao chúng tôi luôn đứng trong tư thế quân ngũ, còn huấn luyện viên lại không đứng?” Dương Thiên đáp lại.

“Được lắm! Xem ra cậu không phục người huấn luyện viên này đúng không?” Chương Chí Bưu âm thầm vui sướиɠ, cơ hội đến rồi. Anh ta lớn tiếng: “Nếu cậu không phục thì chúng ta đấu với nhau một chút, để xem ai có thể đứng tư thế tiêu chuẩn lâu nhất! Ai nhận thu trước là kẻ hèn nhát!”

Dương Thiên tất nhiên không hề lùi bước!

Cứ như thế, Dương Thiên và Chương Chí Bưu như hai khúc gỗ đứng thẳng tắp trong sân huấn luyện. Hai người mặt đối mặt, đứng dưới ánh mặt trời nóng như thiêu đốt nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

Lớp hai khoa Kinh Tế không thấy huấn luyện viên gọi nên vẫn luôn đứng trong nơi mát mẻ hưởng bóng râm. Hơn nửa tiếng trôi qua, thể lực của mọi người bắt đầu khôi phục lại như bình thường, lúc này bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Dương Thiên. Dù sao thì Dương Thiên cũng bởi vì giúp đỡ bạn học nên mới đối đầu với huấn luyện viên.

“Lão đại, cậu nói xem lão tam có thể thắng được huấn luyện viên không? Đứng lâu như vậy rồi, thể lực của lão tam khẳng định không chịu nổi, sẽ bị say nắng mất thôi.” Lão nhị Phùng Thiếu Phong lo lắng nói.

Lão tứ Lý Kim Hâm đứng bên cạnh cũng lo lắng không yên.

“Aizz, không phải lo, nếu lão tam đã dám đối đầu với huấn luyện viên thì nhất định cậu ấy cũng có chút tự tin. Chúng ta đứng đây lo lắng cũng vô ích, đi thôi, đi mua chút nước đá mang về, lát đưa cho lão tam.”

“Để tôi đi cho.” Một bạn học khác nghe thấy thế thì lập tức chạy như bay về phía căng tin trường học.

Hành động này của Dương Thiên gần như dành được hảo cảm của tất cả mọi người trong lớp.

Dương Thiên và Chương Chí Bưu mặt không đổi sắc, đứng nửa tiếng, một tiếng, hai tiếng... Tới tận mười một giờ trưa, khi đội ngũ sắp giải tán thì hai người này vẫn đứng yên không nhúc nhích.

“Đinh.” Một âm thanh đặc thù truyền đến, tín hiệu báo kết thúc buổi huấn luyện buổi sáng.

Chương Chí Bưu và Dương Thiên vẫn luôn đứng tư thế tiêu chuẩn rốt cuộc cũng cử động. Dương Thiên nhìn về phía Chương Chí Bưu, nhếch miệng cười nói: “Huấn luyện viên, kết thúc huấn luyện quân sự rồi, tôi đi ăn cơm trước đây.”

Sắc mặt Chương Chí Bưu rất khó coi, anh ta lau mồ hôi trên trán, không ngờ mình lại không đối phó được với một tân sinh viên.

“Oa! Lão tam, cậu trâu bò thật đấy!” Chờ khi Dương Thiên trở lại lớp, lão đại Trịnh Vân Long lập tức chạy tới, huých vai hắn một cái.

Những bạn học khác cũng hào hứng nhìn Dương Thiên.

Hai tiếng cuối của buổi huấn luyện buổi sáng, bọn họ đứng trong bóng râm, nhìn Dương Thiên thi đấu với huấn luyện viên Chương Chí Bưu, trong lòng ai cũng âm thầm cổ vũ cho Dương Thiên.

“Dương Thiên, cậu có khát nước không? Cậu uống đi.” Một nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn đỏ bừng mặt mũi bước tới đưa cho Dương Thiên một chai nước rồi chạy đi.

Dương Thiên nhận ra cô gái này, Vệ Tiểu Kỳ, chính là nữ sinh lúc trước suýt nữa ngất xỉu.

“Cảm ơn!” Dương Thiên phơi nắng cả buổi sáng, đúng ra rất khát nước. Hắn nhận lấy chai nước, mỉm cười cảm ơn.

“Ái chà, lão tam, diễm phúc không tệ nha.” Lão nhị Phùng Thiếu Phong hâm mộ nói.

Những nữ sinh khác cũng bắt đầu trêu đùa Vệ Tiểu Kỳ.

“Tiểu Kỳ, có phải động lòng rồi không?” Bạn cùng phòng của Vệ Tiểu Kỳ- Trịnh Hàm cười nói.

“Ai nha! Chị Hàm, em tặng chị một chai.” Vệ Tiểu Kỳ đỏ mặt.

“Ha ha, Tiểu Kỳ, thực ra Dương Thiên cũng không tồi, chỉ là hơi béo một chút. Em phải nắm chắc cơ hội, chị thấy có không ít nữ sinh có ý đồ với cậu ấy đâu.”

Vệ Tiểu Kỳ vội vàng đỏ mặt giải thích, nhưng ánh mắt lại như vô tình liếc về phía Dương Thiên.

Vừa rồi, khi đứng ở ngoài đội ngũ, cô gần như không chống đỡ được nữa. Ngay khi cô sắp ngã xuống, khi cô lâm vào thời điểm tuyệt vọng nhất thì giọng nói của Dương Thiên đã vang lên, giống như cứu cô khỏi chết đuối.

Mặc dù Dương Thiên hơi béo một chút, nhưng dáng vẻ không hề xấu xí. Vệ Tiểu Kỳ nghĩ như vậy.

Ôi trời ơi! Mình đang nghĩ đi đâu thế? Vệ Tiểu Kỳ xấu hổ.

“Lão tam à, vận đào hoa của cậu tới rồi!” Lão nhị Phùng Thiếu Phong thần thần bí bí nói.

“Cậu nói thế nghĩa là sao?” Dương Thiên khó hiểu.

“Dựa theo kinh nghiệm tung hoành tình trường nhiều năm của tôi thì Vệ Tiểu Kỳ rõ ràng đã rung động với cậu rồi. Cậu nghe tôi, tối nay hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện, giao lưu tình cảm, để tôi chỉ cho cậu mấy chiêu, qua vài ngày là có thể bắt được người tới tay rồi!” Phùng Thiếu Phong cười xấu xa.

Dương Thiên cứng họng.

“Lão tam, cậu thế này là hoàn toàn đắc tội tên huấn luyện viên biếи ŧɦái tàn nhẫn kia rồi, chiều nay cậu định làm thế nào đây?” Lão đại Trịnh Vân Long lo lắng nói.

“Còn có thể làm thế nào được nữa? Đến đâu hay đến đó thôi.” Dương Thiên nói.

Tất cả các sinh viên trong lớp đều nghĩ là do bọn họ nên Dương Thiên mới đắc tội với huấn luyện viên, nhưng chỉ mình Dương Thiên biết, cho dù lần này hắn không đứng ra thì Chương Chí Bưu sớm muộn cũng sẽ tìm cách gây phiền toái cho hắn mà thôi. Nếu đã như vậy, chẳng thà đứng ra sớm một chút.

Buổi chiều hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Trên thực tế, Dương Thiên cũng không lo lắng nhiều, nếu nói đến tố chất thân thể thì có khi ngay cả Chương Chí Bưu cũng không mạnh mẽ bằng hắn. Tố chất thân thể của hắn gấp đôi người bình thường, chỉ cần Chương Chí Bưu không giở thủ đoạn thâm độc thì anh ta có tung chiêu gì thì Dương Thiên cũng có thể đối phó được.

Thời gian trôi thật nhanh, một tiếng rưỡi nghỉ trưa nhanh chóng kết thúc. Một giờ ba mươi, mọi người lại bắt đầu huấn luyện quân sự buổi chiều.

“Tập hợp! Nghiêm! Nghỉ! Nghiêm! Nghỉ!” Chương Chí Bưu hô mấy lần, lớn tiếng nói: “Chiều nay chúng ta sẽ luyện tập chạy bộ!”

“A...” Trong đám đông, các bạn học phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Trong tất cả các hạng mục huấn luyện quân sự thì hạng mục chạy bộ là mệt mỏi nhất. Bình thường, mọi người chạy một nghìn mét còn không chạy được, không biết vị huấn luyện viên biếи ŧɦái máu lạnh này muốn để bọn họ chạy bao nhiêu.

“Bắt đầu! Bây giờ đứng ngay ngắn vào, năm người một hàng, chạy năm vòng trước! Nghe khẩu lệnh của tôi, một hai ba, bắt đầu!”

Một vòng sân thể dục là 400 mét, chạy năm vòng có nghĩa là 5000 mét. Bây giờ là một giờ ba mươi phút chiều, là lúc nắng nóng nhất, nhiệt độ lên tới gần 40 độ.

Mọi người thở ngắn than dài.

Chương Chí Bưu nhắm rõ ràng mục tiêu vào nhóm sinh viên này.

Những huấn luyện viên khác luyện tập chạy bộ nhiều nhất cũng chỉ một hai vòng mà thôi, làm sao có thể một lần chạy năm vòng được? Tất cả các sinh viên đều rất tức giận, nhưng không dám nói gì.

Chạy được hai vòng, các sinh viên đã bắt đầu thở hổn hển. Đến vòng thứ ba, có không ít sinh viên đã không chạy nổi nữa, người nào kiên trì chạy thì tốc độ cũng không được như lúc đầu.

“Gì thế này hả? Mới được ba vòng, một đám không ăn cơm à? Sao tố chất thân thể lại kém như thế? Tiếp tục chạy thêm hai vòng nữa!” Chương Chí Bưu ở phía sau hét lớn, đúng là máu lạnh vô tình!