Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 23: Bia đỡ đạn

Bốn người đợi suốt một tiếng đồng hồ mới có bàn để ngồi.

“Chủ quán, cho bốn bát mì bò, bát to nhất!” Vừa vào trong tiệm mì, lão đại Trịnh Vân Long đã hét lên, giọng nói đinh tai nhức óc.

Phải nói rằng hiệu suất làm việc ở chỗ này khá nhanh, chưa đến mười phút thì bốn bát mì bò nóng hổi đã được bưng lên.

Mùi vị đúng là không tồi.

Nghe nói người phụ trách nấu mì ở quán này là em trai của Hạ Dung, tên là Hạ Đại Đầu, cái tên rất kỳ quái, hơn nữa đầu óc cũng không được thông minh cho lắm, học hết cấp hai thì không học tiếp nữa. Hạ Dung khuyên em trai đi học nấu ăn, sau đó tới đây phụ giúp mình.

Khi nhìn thấy phong thái của hoa khôi bình dân, nhóm người Trịnh Vân Long rất vừa lòng. Ăn uống xong xuôi, bốn người cũng không có việc gì làm, bèn rủ nhau đến quán net chơi game.

Ngày hôm sau là ngày mọi người đi nhận đồng phục huấn luyện, ngày thứ ba bắt đầu chính thức tham gia huấn luyện quân sự.

Bởi vì Dương Thiên có hình thể mập mạp nên tìm nửa ngày mới được một bộ quần áo size lớn nhất, thuận tiện cũng tìm luôn cho lão đại Trịnh Vân Long một bộ. Dáng người của cả hai không chênh lệch nhau là mấy.

Sau khi tới trường học, Dương Thiên cảm thấy rất nhàm chán. Thời gian trước, hắn luôn dành hầu hết thời gian để rèn luyện. Haizz! Chờ kết thúc huấn luyện quân sự thì dọn ra ngoài ở thôi. Dương Thiên nghĩ thầm.

Ba người còn lại trong ký túc xá lại chạy ra ngoài chơi game, Dương Thiên không đi mà một mình chạy thể dục, dãn gân dãn cốt một chút.

Sân thể dục cũng có không ít người chạy bộ, Dương Thiên cũng tùy ý chạy vài vòng.

Phía xa xa hình như có một bóng dáng quen thuộc, Dương Thiên chạy lên xem, thì ra đúng là nữ thần khí chất Dương Lộ Tâm trong bảng xếp hạng hoa khôi. Cô gái này cũng là sinh viên khoa Kinh tế giống Dương Thiên, cha hình như là thị trưởng thành phố Hải.

Nhưng mà tâm trạng Dương Lộ Tâm lúc này lại không được tốt cho lắm.

“Trương Thiên Trạch, đừng có quấy rầy tôi nữa! Chúng ta không có khả năng!” Dương Lộ Tâm tức giận, hét lên với một nam sinh.

Nam sinh kia cao một mét tám, gương mặt đẹp trai, dáng người cân xứng, là người đứng thứ ba bảng xếp hạng hot boy đại học An- Trương Thiên Trạch. Nghe nói cha cậu ta là một nhà đầu tư trứ danh ở thành phố Hải, gia tài bạc triệu, ông nội còn giữ chức vị cao trong quân đội.

“Lộ Tâm, chẳng lẽ cậu không biết tâm ý của tớ dành cho cậu sao? Tớ chỉ muốn mời cậu ăn một bữa cơm thôi mà.” Trương Thiên Trạch nhìn Dương Lộ Tâm, vẻ mặt thâm tình, trong tay còn cầm bó hoa tươi.

Nếu như là người khác thì chắc chắn đã rơi vào lưới tình với Trương Thiên Trạch, nhưng Dương Lộ Tâm lại không có chút hảo cảm nào với cậu ta. Cô ta hét lên: “Tôi nói lại lần nữa, đừng quấn lấy tôi nữa! Còn nữa, từ nay về sau đừng gọi tôi là Lộ Tâm nữa, tôi có bạn trai rồi, anh ấy mà biết sẽ tức giận!”

Dương Lộ Tâm tức giận.

“Lộ Tâm, tớ biết cậu đang nói dối tớ. Không sao, tớ sẽ chờ, chờ đến khi cậu hồi tâm chuyển ý.” Trương Thiên Trạch bị mắng cũng không để tâm chút nào, thâm tình chân thành nhìn Dương Lộ Tâm.

“Cậu... Hừ!” Dương Lộ Tâm rất buồn bực, Trương Thiên Trạch không khác gì một thanh kẹo mạch nha, từ hồi cấp ba đã bắt đầu bám dính lấy cô ta. Không ngờ sau khi tới đại học An thì cậu ta cũng chạy theo tới, đúng là khiến người ta chán ghét đến cực điểm. Cô ta không thích Trương Thiên Trạch một chút nào, chỉ muốn làm thế nào để cậu ta đừng bám lấy mình nữa.

Bỗng nhiên có một bóng dáng mập mạp từ xa chạy tới, đang tập thể dục. Hai mắt Dương Lộ Tâm lóe lên, trong lòng nảy ra một kế, cô ta lập tức chạy ra chắn trước mặt người thanh niên mập mạp kia.

“Anh yêu, sao anh lại chạy bộ một mình thế này. Anh xem, vã hết mồ hôi rồi, để em lau cho anh!” Dương Lộ Tâm vừa âu yếm nhìn thanh niên mập mạp trước mắt, vừa dịu dàng nói.

Hả? Dương Thiên ngơ ngác. Cô gái này là hoa khôi khí chất Dương Lộ Tâm, học cùng khoa với hắn, nhưng cô ta tự nhiên lại săn đón hắn như thế là có ý gì?

“Lộ Tâm, người này là ai?’ Trương Thiên Trạch mặt không đổi sắc, bước tới hỏi.

“Anh ấy à? Anh ấy chính là bạn trai của tôi? Đúng không?” Dương Lộ Tâm nói “Đúng không” thì khẽ quàng tay qua tay Dương Thiên, ánh mắt nhìn hắn vô cùng dịu dàng.

Đang xảy ra chuyện gì vậy? Dương Thiên mờ mịt.

“Ha ha! Lộ Tâm, cậu muốn tìm một người để chọc tức tớ thì cũng đừng tìm một mặt hàng như thế này chứ?” Trương Thiên Trạch khinh thường cười.

“Tôi thích! Tôi cứ thích người như thế này đấy! Liên quan gì tới cậu? Tôi muốn chạy bộ với bạn trai của tôi, cậu mau đi đi!” Dương Lộ Tâm lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, sốt ruột nói.

Fuck! Lúc này Dương Thiên mới hiểu đang xảy ra chuyện gì, cô gái hoa khôi này đang biến hắn thành bia đỡ đạn.

“Bỏ tay ra!!!” Dương Thiên không chút khách khí, khẽ vung tay lên một cái. Dương Lộ Tâm đang khoác tay Dương Thiên, nhất thời không chú ý, thế là lập tức ngã nhào trên mặt đất.

“Cậu...” Dương Lộ Tâm không tin được nhìn Dương Thiên. Cô ta không hiểu nổi hành vi của Dương Thiên, dám đẩy ngã cô ta? Dương Lộ Tâm tức giận đến mức quên cả đau đớn.

“Lộ Tâm, Lộ Tâm, cậu không sao chứ?” Trương Thiên Trạch vội vàng chạy tới đỡ Dương Lộ Tâm dậy, sau đó gương mặt phẫn nộ nhìn về phía Dương Thiên: “Tên béo chết tiệt này không muốn sống nữa à? Dám bắt nạt Lộ Tâm?”

Vẻ mặt Dương Thiên âm trầm, hắn ghét nhất chính là mấy chuyện như thế này. Những cô gái tiểu thư không dính khỏi lửa phàm tục, nhất thời hứng lên lấy hắn ra làm bia đỡ đạn để bản thân mình thoát khỏi phiền toái, không quan tâm đến chuyện bia đỡ đạn đó sau này sẽ bị người khác căm ghét.

Thân phận của Trương Thiên Trạch không hề đơn giản, gia sản bạc triệu, ông nội còn làm trong quân đội, thân phận cao hơn Trương Tiến trước đây rất nhiều. Chỉ một Trương Tiến đã suýt chút nữa lấy đi cái mạng nhỏ này của hắn rồi.

“Tôi không phải bạn trai của cô ta!” Dương Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Lộ Tâm, nói.

“Hừ! Tên béo chết tiệt, dám bắt nạt Lộ Tâm của tôi, cậu chết chắc rồi!” Trương Thiên Trạch sa sầm mặt mũi, bây giờ cho dù Dương Thiên có nói gì thì cũng là cơ hội để cậu ta thể hiện.

“Cậu... Cậu... Sao có thể làm như vậy hả?” Lúc này, Dương Lộ Tâm tức đến phát khóc, căm tức nhìn Dương Thiên, hét lớn: “Không phải chỉ bắt cậu làm bia đỡ đạn một lần thôi sao? Ngoài kia có không biết bao nhiêu người muốn làm bia đỡ đạn cho tôi đâu! Cậu là cái thá gì chứ? Không có chút phong độ đàn ông nào!”

“Vậy cô đi tìm những người đó đi!” Dương Thiên hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí nói. Nói xong, hắn lập tức rời đi.

“Cậu!!!” Dương Lộ Tâm bị Dương Thiên chọc cho tức điên, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ta chịu ấm ức như vậy.

“Lộ Tâm, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ không bỏ qua cho tên béo chết tiệt đó!” Trương Thiên Trạch vội vàng nói: “Huấn luyện viên huấn luyện quân sự lần này là cấp dưới của ông nội tớ, tớ đảm bảo sẽ trút giận cho cậu.”

“Hừ! Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.” Dương Lộ Tâm lớn tiếng nói, sau đó chạy đi.

“Lộ Tâm... Lộ Tâm...” Trương Thiên Trạch vội vàng đuổi theo.

Dương Thiên vừa chạy vừa thầm chửi mắng đen đủi. Lại còn nữ thần khí chất nữa chứ, cô ta tùy tiện bắt hắn làm bia đỡ đạn, có khi quay đi quay lại đã quên mất, nhưng lại mang đến cho hắn bao nhiêu phiền phức.

Hy vọng bọn họ đừng có đến tìm mình gây sự! Dương Thiên khẽ thở dài một hơi.

Bây giờ hắn cũng sẽ không để người ta tùy ý chơi đùa nữa.