Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 16: Rắn biển nhỏ đổi màu

Sau mấy giờ rèn luyện, Dương Thiên yên lặng đi tới bãi biển.

Mối cơ duyên bất ngờ của hắn bắt đầu từ bãi biển, trước kia hắn gần như tuyệt vọng với cuộc sống này: Thân thể béo ú, không có nổi một người bạn, suy nghĩ tràn ngập bi quan.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đối với hắn mà nói đã có những thay đổi rất lớn!

Cho dù là tố chất thân thể hay là hoàn cảnh gia đình, đều đã quy về bình thường.

Trên bờ biển lúc này không có quá nhiều người. Bây giờ là tháng tám, là khoảng thời gian nóng bức nhất năm, hơn nữa lại còn là giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt nhất.

Nhưng Dương Thiên lại không có cảm giác nóng.

Không biết có phải do hạt châu thần bí hay không mà Dương Thiên lúc nào cũng có cảm giác mát lạnh, giống như trên người có một chiếc điều hòa vậy. Bây giờ nhiệt độ ngoài trời đang là gần bốn mươi độ, nhưng với hắn mà nói chỉ là hơn hai mươi mấy độ, không hề nóng bức chút nào.

Phần phật!

Dương Thiên chậm rãi đi xuống đáy biển.

Bây giờ, sở thích của Dương Thiên chính là đi bộ dưới đáy biển. Đáy biển tuyệt đẹp, có những rặng san hô đầy đủ màu sắc, tôm cá nghịch ngợm bơi lội, tôm hùm cua biển to lớn, rồi còn cả những con sóng ngầm xô lấn, không một ống kính nào có thể chụp được vẻ đẹp này.

Dương Thiên đứng ở dưới đáy biển, nhìn lên bầu trời. Ánh mắt trời nóng bỏng khúc xạ trong nước, biến thành những tia sáng đủ màu sắc rực rỡ, càng khiến đáy biển thêm sức hấp dẫn, làm người ta lưu luyến không quên.

Dương Thiên vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp. Sau khi giai đoạn Luyện da kết thúc, thể chất của hắn đã được cải thiện rất nhiều, bây giờ hắn đã có thể đi sâu xuống khoảng mười mét, cách bờ biển hơn một trăm mét.

Đi dạo dưới đáy biển mỹ lệ, tâm trạng của Dương Thiên dường như cũng trở nên thoải mái nhẹ nhõm hơn.

Hắn từ từ duỗi tay ra, khống chế dòng nước tạo thành những hình dạng đáng yêu, chó con, mèo con, dê con... Những con vật đáng yêu tùy ý biến hóa theo suy nghĩ của Dương Thiên.

Nếu như có người khác nhìn thấy cảnh tượng này, nhất là những người theo chủ nghĩa vô thần thì chắc chắn họ sẽ bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.

Bây giờ Dương Thiên cũng có những cảm giác khó tin, có rất nhiều chuyện hắn không sao hiểu được. Ví dụ như tại sao hạt châu thần bí kia lại cho hắn khả năng khống chế nước? Chẳng lẽ hạt châu thần bí đó thực sự là long châu trong truyền thuyết sao? Tại sao hạt châu đó lại có hai màu xanh đỏ? Lại còn cả Luyện thể quyết thần bí kia nữa?

Trong lòng Dương Thiên có một đống nghĩ vấn, nhưng nghĩ mãi cũng không ra được đáp án. Hạt châu thần bí kia từ khi chui vào trong đầu Dương Thiên, phóng ra Luyện thể quyết thì hoàn toàn không còn chút động tĩnh nào nữa.

Nếu như không phải Dương Thiên vẫn còn cảm nhận được hạt châu thần bí đó ở trong đầu mình, còn có thể dùng suy nghĩ khống chế nước thì hắn đã nghĩ hạt châu thần bí kia chỉ là một giấc mơ, thực chất không hề tồn tại.

Hơn nữa, Dương Thiên vẫn luôn lo lắng, sợ hạt châu thần bí kia có được ý thức của mình. Nếu như thế thì hạt châu đó ở trong đầu hắn sẽ khiến hắn vô cùng nguy hiểm.

Một mặt hắn cảm nhận được sức mạnh do hạt châu thần bí mang lại, một mặt lại cảm thấy lo lắng bản thân trở thành con rối của hạt châu thần bí. Dương Thiên khẽ thở dài một hơi, khẽ lắc đầu muốn thoát khỏi loại cảm xúc phức tạp này.

Xì xì!

Đột nhiên, Dương Thiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Hắn theo bản năng quay lại đằng sau, một thứ giống như một luồng sáng nhanh chóng xẹt qua cổ hắn.

Cơn đau đớn lập tức ập đến, trên cổ Dương Thiên xuất hiện một vết xước, trên đó còn nhàn nhạt tơ máu.

Cả người Dương Thiên vã mồ hôi lạnh, trái tim đập loạn nhịp, nhìn chằm chằm luồng sáng kia. May mà vừa rồi hắn quay người kịp thời mới khiến luồng sáng đó không cắt lên động mạch mà chỉ xẹt qua cổ.

Dương Thiên cảm thấy như mình vừa mới đi một vòng địa ngục, trong lòng vô cùng sợ hãi. Bây giờ hắn đã luyện đến mức thân thể cứng như sắt thép, đến dao cũng không làm bị thương được, thế mà bây giờ lại bị một luồng ánh sáng bí ẩn suýt nữa lấy mạng.

Xì!

Một tiếng rít khiến da đầu hắn tê dại, Dương Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một con rắn biển khoảng hai mươi centimet. Con rắn biển nhỏ này không nhúc nhích, cứ thế nhìn chằm chằm Dương Thiên, màu sắc trên người nó không ngừng thay đổi, cứ như một con tắc kè hoa vậy.

Chẳng lẽ vừa rồi chính là con rắn biển nhỏ này tập kích hắn? Dương Thiên khϊếp sợ nghĩ.

Xì xì!

Con rắn biển nhỏ lại phát ra những âm thanh vang dội, sau đó đột nhiên hóa thành một luồng sáng, tấn công về phía Dương Thiên.

Quả nhiên là nó!

Dương Thiên lập tức khẳng định suy nghĩ của mình, đồng thời nhanh chóng khống chế nước biển, ngăn rắn biển nhỏ tới gần.

Áp lực nước mạnh mẽ bao vây lấy rắn biển nhỏ, nó không ngừng rít lên, cố gắng lao về phía Dương Thiên.

Ong...

Ngay lúc Dương Thiên suy nghĩ nên đối phó với con rắn biển nhỏ này như thế nào thì trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một dao động, hạt châu thần bí yên lặng hai tháng đột nhiên có động tĩnh.

Một tia sáng phát ra từ giữa trán Dương Thiên, sau đó từ từ rơi trên người con rắn biển nhỏ. Sau đó, con rắn biển nhỏ trở nên uể oải mơ màng, trông như sắp ngr.

Một luồng dao động huyền ảo truyền tới trong ý thức của Dương Thiên, Dương Thiên ngạc nhiên hấp thu nó.

Linh thú nhận chủ?

Hắn tiếp nhận những thông tin mà hạt châu thần bí truyền ra, dựa theo yêu cầu mà cắn ngón tay của mình, dùng ngón tay bê bết máu mà vuốt ve lên thân con rắn biển nhỏ, cuối cùng còn gõ nhẹ lên trán nó một cái.

Một giọt máu của Dương Thiên lập tức tiến vào trong thân thể rắn biển nhỏ. Lúc này, Dương Thiên cũng cảm nhận được giữa mình và rắn biển nhỏ dường như có thêm một chút liên hệ, giống như hắn có thể tùy ý điều khiển suy nghĩ của rắn biển nhỏ.

Dương Thiên buông lỏng dòng nước áp chế rắn biển nhỏ, rắn biển nhỏ đang uể oải cũng lập tức lấy lại tinh thần. Nó nhìn Dương Thiên, ánh mắt không còn vẻ công kích như vừa rồi nữa mà lắc lư thân thể, vui vẻ bơi tới bên cạnh Dương Thiên, còn vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếʍ lên mặt hắn.

Bây giờ rắn biển nhỏ giống như biến Dương Thiên trở thành thân nhân của mình.

Dương Thiên tò mò sờ lên thân thể rắn biển nhỏ, thấy màu sắc trên người nó thay đổi thì vô cùng tò mò.

“Chủ... Chủ nhân...” Một giọng nói non nớt truyền đến, Dương Thiên khϊếp sợ nhìn rắn biển nhỏ, giọng nói đó hình như là phát ra từ người con rắn này.

“Chủ nhân...” Lần này, giọng nói càng rõ ràng hơn.

“Mày đang nói chuyện với tao à?” Dương Thiên nhìn thẳng vào mắt rắn biển nhỏ, suy nghĩ một lúc rồi dùng ý thức của mình truyền lời cho nó.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Rắn biển nhỏ vui sướиɠ bơi lội xung quanh Dương Thiên, màu sắc trên người đổi tới đổi lui, nhìn hoa cả mắt.

Xem ra phải dùng ý thức mới giao lưu được với rắn biển nhỏ.

“Mày có tên không?” Dương Thiên nghe giọng nói của rắn biển nhỏ chỉ giống như một đứa trẻ, không nhịn được hỏi.

“Không có, chủ nhân.” Rắn biển nhỏ ấm ức trả lời.

“Vậy sau này tao gọi mày là Tiểu Quang nhé.” Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi nói. Khi rắn biển nhỏ di chuyển, thân thể nó trông giống như một luồng ánh sáng.

“Được, chủ nhân, tôi thích cái tên Tiểu Quang này.” Rắn biển nhỏ vui sướиɠ bơi xung quanh Dương Thiên.