Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 7:Chuyển nhà

Đến giờ cơm trưa, mấy con tôm hùm đã thành món ăn đặt trên bàn, phải dùng hai cái bát tô to mới đựng hết

Tôm hùm đỏ điểm thêm chút tiêu xanh trông thật hấp dẫn.

“ Mau ăn đi! Đói lắm rồi phải không?” Mẹ hắn Thẩm Tân Lan cười nói. Hai anh em đối với bà là kiệt tác đáng tự hào.

Nhìn em gái Dương San hai tay gặm một con tôm hùm lớn, Dương Thiên bất giác nở nụ cười, nhìn về phía mẹ mình, nói: “ Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

“ Ừ, có chuyện gì?” Thẩm Tân Lan hỏi nhìn giọng điệu con trai rất trịnh trọng, bà không nhịn được buông bát đũa xuống.

“ Chuyện là thế này.Hôm nay con đi biển , ngoài bắt được mấy con tôm hùm, con còn bắt được một con trai biển...”, Dương Thiên từ tốn giải thích chuyện xảy ra trên biển lúc sáng.

Hiện tại hắn có tất cả 600.000 tệ, không nên chỉ giữ nó cho việc rèn luyện của bản thân. Nhà hắn vẫn còn nợ 400.000 tệ, mặc dù họ hàng đối xử rất chân thành và không giục nhà hắn trả nợ, nhưng Dương Thiên không muốn cha mẹ hắn nợ tiền họ hàng suốt ngày mà cảm thấy mặc cảm.

“ Con...con nói từ trong trai biển lấy ra 40 viên ngọc trai, bán đươc 600.000 tệ?”, Thẩm Tân Lan bị tin tức con trai mình làm cho choáng váng, tiếp theo đó là vô số bất ngờ.

“ À, mẹ ơi, theo con nghĩ đợi cha về, ngày mai cha mẹ mang tiền trả cho họ hàng. Có điều, mẹ ơi, trong 600.000 tệ này con muốn giữ lại 50.000 tệ, con học được một phương thuốc trung y có thể chữa được bệnh béo phì của con. Tuy nhiên những loại thuốc này có chút đắt tiền.” Dương Thiên nói

“ Được, được! Tiểu Thiên con tự sắp xếp là được! À, đúng rồi, toa thuốc kia có tác dụng phụ gì không?” Thẩm Tân Lan hồi phục sau sự phấn khích, hỏi với vẻ lo lắng khi nghe con trai nói về phương thuốc, nhưng bà không muốn làm nản lòng sự nhiệt tình của con trai. Dù sao thì đã tám năm rồi, phương thuốc gì cũng thử rồi, đều không có tác dụng gì. Cho nên, miễn là toa thuốc này không có tác dụng phụ là được.

“ Không có, chúng đều là những vị thuốc nổi tiếng, có lợi cho cơ thể, không có hại gì!”, Dương Thiên cười nói.

Thẩm Tân Lan yên tâm gật đầu.

Dương Thiên lấy điện thoại chuyển 550.000 tệ cho mẹ, sau đó ra ngân hàng rút 50.000 tệ, đến hiệu thuốc, mua phương thuốc dùng ba lần rưỡi thì, vừa tròn 50.000 tệ.

Buổi chiều về đến nhà, Dương Thiên dùng phương thuốc lau nửa người dưới, mùi vị chua của thuốc, đơn giản khiến người ta không dám dùng đến lần thứ hai.

Bây giờ phương thuốc đã được lau một lần, Dương Thiên hiển nhiên cảm thấy thân thể của mình có chút cải thiện, lúc đi lại cũng không quá khó thở. Vì vậy, hắn chạy chậm quanh đường.

Dương Thiên đã tập thể dục cả buổi chiều, chống đẩy, gập bụng bây giờ hắn vẫn chưa làm được, hiện tại hắn chủ yếu là chạy bộ, rèn luyện dung tích phổi, trước tiên là phải giảm cân.

“ Vù vù!!”, buổi tối, Dương Thiên về nhà mồ hôi nhễ nhại, chào mẹ rồi lao vào phòng tắm.

Lúc ăn cơm tối, mẹ Dương Thiên nhắc lại những gì Dương Thiên nói vào buổi trưa, cha hắn Dương Gia Quốc trở nên rất hào hứng.

“ Tốt!!” Dương Gia Quốc lớn tiếng nói, hốc mắt có chút đỏ, có trời mới biết ông vì cái gia đình này chịu biết bao nhiêu áp lực.

Món nợ 400.000 tệ, con trai béo phì, con gái còn nhỏ, áp lực cuộc sống sắp bẻ cong cột sống của người đàn ông sắt đá này. Bây giờ đột nhiên nghe được tin tốt như vậy, áp lực trên người đột nhiên biến mất.

“Hơn nữa, cha ơi, cha xem tinh thần của con so với trước đây tốt hơn một chút!”, Dương Thiên đứng lên cười nói với cha, nói xong giơ cánh tay lên, ảo tưởng lộ ra một ít cơ bắp.

“ A, anh đều là mỡ!” em gái Dương San bên cạnh trêu chọc anh trai.

“ Ha ha!”, cha hắn Dương Gia Quốc nhìn kỹ Dương Thiên, dường như nhận ra Dương Thiên so với trước kia trông có vẻ hoạt bát hơn chút, trước đây làn da của Dương Thiên vốn tái nhợt, bây giờ đã có chút hồng hào

“ Lão Dương! Con trai thật sự đã tốt lên một chút, cả buổi chiều hôm nay nó đã tập thể dục! Xem ra phương thuốc của thầy thuốc trung y có phần phát huy tác dụng!”

“ Ừm!”, Dương Gia Quốc gật đầu nói: “ phương thuốc đó con nên dùng trước, sau đó nếu có hiệu quả thì dùng, dừng lại ngay lập tức nếu phát hiện có điều gì đó không ổn.”

Dương Thiên gật đầu.

“ Đúng rồi, bà nó, ngày mai sau khi trả hết nợ cho họ hàng, vẫn còn 150.000 tệ chúng ta thuê một căn nhà lớn hơn trong tiểu khu, căn nhà bé , chúng ta ở thì được, nhưng không thể làm khổ tiểu Thiên và San San! Đừng để chúng nó bị người khác coi thường” Dương Gia Quốc suy nghĩ một lúc rồi nói.

Bây giờ nhà của Dương Thiên quá nhỏ, đồ đạc gần như không có, tủ lạnh, tivi màu, điều hòa hầu như không có, mùa hè còn dùng vài cái quạt điện hỏng.

“ Được, tiểu khu Thư Hương bên cạnh rất được, lần trước tôi có đi xem một lần, vừa lớn vừa rộng rãi, có 3 phòng, điều hoà không khí tất cả đều có, vừa đủ một gia đình sống.” Mẹ hắn Thẩm Tân Lan nói.

Lần trước khi đến nhà chị gái làm khách, bà rất ghen tị với điều kiện nhà ở ở đó, rất muốn các con của mình cũng được sống ở đó.

“ Tiểu Thiên, con cảm thấy thế nào?”, cha mẹ Dương Thiên nhìn hắn hỏi. Dù sao số tiền này cũng là Dương Thiên kiếm được.

“ Bố mẹ quyết định là được!” Dương Thiên vừa cười vừa gật đầu nói.

“ Ô ô!! Chuyển nhà mới rồi.” Cô bé con nãy giờ đang chăm chú lắng nghe đột nhiên reo hò. Rất nhiều bạn học của cô bé đều sống ở tiểu khu Thư Hương, nên bé có thể đên chơi với chúng!

Cuộc sống của một đứa trẻ, không có gì khác ngoài ăn và chơi.

“ Được, quyết định vậy đi!” nhận được sự ủng hộ của mọi người trong nhà, Dương Gia Quốc trực tiếp quyết định

Sáng sớm hôm sau, cả nhà đều dậy sớm, ngay cả Dương San, cô bé con thích ngủ nướng cũng dậy sớm chạy ra chạy vào, rất náo nhiệt.

“ Lão Dương! Có chuyện gì, sao lại dọn hết đồ đạc ra ngoài?” hàng xóm bên cạnh cười hỏi.

“ Hehe, chuẩn bị chuyển nhà.” Dương Gia Quốc cười, đưa tới một điếu thuốc.

“ Ồ, có vẻ như gia đình ông làm ăn phát đạt!” những nhà hàng xóm nói với vẻ ghen tị với gia đình Dương Gia Quốc đã dọn ra ngoài sống.

“ Hehe, chúng tôi sẽ chuyển đến tiểu khu Thư Hương, khi nào rảnh mọi người có thể ghé thăm!”, Dương Gia Quốc cười nói.