Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 3: Bảo vật dưới biển

Hai ngày thi đại học nhanh chóng trôi qua.

Cho dù Dương Thiên có thành tích học tập tốt như vậy nhưng cũng không dám khinh suất coi thường. Từ nhỏ đến lớn, học hành mười mấy năm cũng chỉ vì mấy ngày thi đại học này, quả thực không dễ dàng chút nào!

“Mẹ, con đi ra ngoài một lát nhé!” Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, ngày hôm sau Dương Thiên dậy sớm một chút, ăn sáng xong thì nói với Thẩm Tân Lan. Còn về phần em gái của hắn thì lúc này vẫn còn ngủ say chưa chịu dậy.

“Nhớ về sớm một chút, mẹ có hai mươi tệ, con cầm lấy, đi ra quán net ngồi với các bạn đi!” Thẩm Tân Lan mỉm cười nhìn con trai, móc túi một lúc mới lấy ra được một tờ hai mươi tệ nhăn nhúm, nhét vào tay Dương Thiên.

“Mẹ, không cần đâu, con chỉ ra ngoài một chút thôi, giữa trưa sẽ về! Không cần tiền tiêu vặt.” Dương Thiên vội vàng từ chối, nhét lại tiền vào tay mẹ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

“Ôi, Tiểu Thiên, con đi chậm một chút, cẩn thận bị hụt hơi.” Thẩm Tân Lan nhìn thấy Dương Thiên đi gấp như thế thì nôn nóng nhắc nhở.

Dương Thiên vẫy tay với mẹ, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Tân Lan.

Thẩm Tân Lan nắm chặt tờ hai mươi tệ nhăn nhúm trong tay, nước mắt không kiềm chế được mà trào ra.

“Nếu như con trai của bà cứ không kiểm soát được cân nặng như vậy thì trái tim cũng sẽ bị ảnh hưởng, tứ chi cũng không chịu nổi mà bị liệt, cả đời chỉ có thể nằm một chỗ trên giường thôi.” Ba tháng trước, một bác sĩ của một bệnh viện lớn đã nói với Thẩm Tân Lan và Dương Gia Quốc như thế.

“Phù! Phù!” Dương Thiên há hốc miệng để thở, cảm thấy rất tức ngực, nhưng hai chân vẫn không ngừng tiến về phía trước. Ánh mắt hắn vô cùng kiên định, hắn muốn nhân dịp nghỉ hè hai tháng này mà luyện tập để thân thể tốt hơn một chút.

Dựa vào thân thể rách nát này mà muốn kiếm tiền? Dương Thiên có đôi lúc thực sự muốn lấy dao cắt hết lớp mỡ trên người mình xuống.

Kiên trì hơn một tiếng đồng hồ, Dương Thiên cuối cùng cũng không cố gắng thêm được nữa, nằm vật ra đất, gương mặt tái nhợt, há hốc miệng thở hổn hển.

Phía xa xa bỗng truyền đến những tiếng cười đùa ầm ĩ, Dương Thiên ngẩng đầu nhìn lên, thì ra hắn đã vô thức chạy tới bờ biển của huyện A.

Huyện A là điển hình của nơi “ngư mễ chi hương”, sông nước biển cả mênh mông, cho dù là Trường giang hay Hoàng hà đều chảy qua nơi này.

(Ngư mễ chi hương: Vùng đất giàu có, lắm cá nhiều thóc)

Lúc này, hai mắt Dương Thiên sáng bừng lên, hắn đang suy nghĩ về bảo vật dưới đáy biển.

Dương Thiên có thành tích học tập rất tốt, cũng đọc rất nhiều sách, biết được dưới đáy biển có không ít kho báu. Ví dụ như, có một người nào đó đi dạo trên bờ biển, sau đó vô tình nhặt được một chiếc vỏ ốc, thế mà có thể bán được với giá một trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ. Ngoài ra, mọi người đều biết dưới đáy biển có vô số ngọc trai, hải sản quý hiếm.

Dương Thiên cố gắng đứng dậy, chậm rãi đi về phía bờ biển. Vùng biển này không lớn, nhưng lại nối liền với những vùng biển khác, con người đứng ở đây vẫn cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân.

Đây là bờ biển công cộng nên có rất nhiều người tới đây chơi đùa, mấy đứa trẻ nhìn thấy Dương Thiên đều gọi hắn là “quái vật”, sau đó hi hi ha ha chỉ trỏ với nhau.

Dương Thiên chậm rãi đi trên bờ cát, thỉnh thoảng lại lật tung vài tảng đã, hi vọng có thể tìm được thứ gì đó có giá trị. Nhưng ngoại trừ đôi lúc phát hiện được mấy con cua thì chẳng còn đồ gì khác.

Dương Thiên cũng biết mình làm thế này chỉ là đang mơ tưởng, nếu như có thể phát tài bằng cách này thì tất cả mọi người đã chạy tới đây tìm bảo vật rồi.

Sau khi mò mẫm trên bờ biển hơn hai giờ mà không có kết quả, Dương Thiên chỉ có thể dựa vào một tảng đá để nghỉ ngơi. Nhìn sóng biển mênh mông vỗ trên bờ cát, trái tim nặng trĩu của Dương Thiên cũng dần dần trở nên trống trải.

“A...”

Dương Thiên đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay trái đau nhói. Hắn lập tức nhìn vào tay, thì ra tay hắn không cẩn thận đã đè lên một viên đá sắc nhọn, viên đá này đâm vào tay hắn.

Dương Thiên cười khổ, lắc đầu một cái rồi cố gắng đứng dậy, nhưng cả người đột nhiên cảm thấy vô cùng choáng váng. Hắn không đứng vững được, cả người ngã xuống đất, tay trái lại truyền đến cảm giác đau đớn, lại vị viên đá sắc nhọn kia đâm vào rồi.

“Mẹ kiếp!” Dương Thiên không nhịn được thấp giọng mắng một câu, cầm lấy viên đá kia ném nó xuống biển.

“Hả? Không đúng?” Dương Thiên đột nhiên cảm thấy hai mắt mình rất ngứa, trong lòng có cảm giác như viên đá sắc nhọn kia đang gọi mình. Dường như nếu hắn ném nó đi thì chắc chắn sẽ hối hận.

“Bùm!”

Thân hình mập mạp của Dương Thiên lập tức nhảy vào trong nước biển, hắn luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Giống như trong lúc làm bài thi, thỉnh thoảng hắn không biết câu hỏi trắc nghiệm nào thì sẽ chọn bằng trực giác, xác suất chọn đúng lúc nào cũng vượt qua hơn một nửa.

Nước biển chỗ này không sâu cho lắm, Dương Thiên ngâm mình trong nước một lúc, cuối cùng cũng mò lại được viên đá nhỏ kia.

“Hì hì.” Dương Thiên cười ngây ngô, cất viên đá vào túi, sau đó chậm rì rì quay về nhà.

Bây giờ là mùa hè, trời nắng chói chang, chờ Dương Thiên đi bộ về đến nhà thì quần áo cũng đã khô. Nhưng mà hắn ngâm mình trong nước biển khá lâu, cả người vô cùng khó chịu, thế nên về nhà đã lập tức đi tắm.

“Mẹ, San San đâu?” Dương Thiên tắm xong, ra ngoài lại không thấy em gái mình đâu thì hỏi Thẩm Tân Lan.

Dương Thiên rất yêu quý cô em gái này của mình, nhưng San San tuổi còn nhỏ lại không hiểu chuyện, luôn ghét bỏ người anh trai béo ú này. Cô bé lúc này cũng ghét hắn vì hắn khiến cô bé bị bạn bè cười nhạo, thế nên bình thường không hề gọi Dương Thiên là anh.

“Con bé đến nhà Tiểu Giai chơi rồi.” Thẩm Tân Lan cười.

“Vâng, vậy con đi đọc sách.” Dương Thiên mỉm cười gật đầu, nói với mẹ.

Sau khi trở lại phòng, hắn lập tức lôi viên đá nhỏ kia ra.

Viên đá này có hình chóp nón, dài khoảng chừng bốn centimet, cao ba centimet, nhìn từ bên ngoài cũng chẳng khác gì những viên đá bình thường.

Dương Thiên quan sát nửa ngày, cuối cùng lấy con dao nhỏ trong cặp ra, chậm rãi cắt lên viên đá.

Không biết là do viên đá này quá cứng hay là do dao quá cùn mà hắn cắt nửa ngày cũng chỉ lưu lại được một dấu vết nhàn nhạt.

Dương Thiên lại lấy một chiếc búa ra, đập thử.

Viên đá này chỉ cứng hơn đá bình thường một chút, bị đập thì không ngừng vỡ ra thành những mảnh nhỏ.

Hai mắt Dương Thiên sáng bừng lên, hắn dường như nhìn ra được viên đá nhỏ này đang bao bọc lấy một thứ, hắn nhanh chóng cầm đi rửa sạch.

Cuối cùng, thứ xuất hiện trước mặt Dương Thiên là một hạt châu nhỏ có đường kính khoảng chừng hai centimet, bên trên là hai màu xanh và đỏ trộn vào nhau, giống như viên bi mà bọn trẻ con thường chơi, chẳng qua là nhìn xấu hơn một chút.

Đây là cái gì thế? Dương Thiên cúi đầu nhìn nửa ngày mà cũng không có đầu mối.