Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Chương 20: Tiệm Thú Cưng Giá Trên Trời

"Đúng vậy, tôi đã sớm muốn có một con vẹt như vậy rồi, nhưng vẫn luôn không có để mua.”

"Tôi cũng vậy."

. . .

Bên cạnh, những người khác nghe được hai người nói chuyện, cũng bàn tán xôn xao.

Nghe mọi người thảo luận, trong lòng Trần Nam càng thêm mong đợi.

"Woa, nhiều người như vậy à?" Đến tới bảy giờ ba mươi, bốn người Lý Thiến, Triệu Nhã cũng tới, nhưng lúc này cửa còn còn chưa mở, các cô dù là nhân viên của tiệm cũng không vào được.

Trong lòng bốn người Lý Thiến mừng rỡ, khách đến càng nhiều, làm ăn càng tốt, phần trăm các cô được trích sẽ càng nhiều.

Đợi tới hơn bảy giờ năm mươi, cuối cùng cửa tiệm cũng mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Diệp Tinh liền thấy một đám người đứng trước mắt, không khỏi ngây ra một chút.

Có điều, nháy mắt hắn phản ứng lại ứng, nhìn bốn người Lý Thiến, nói: "Chuẩn bị một chút, tám giờ đúng liền bắt đầu bán thú cưng."

" Vâng, ông chủ." Bốn người lập tức nói.

Tất cả mọi người tràn vào cửa tiệm.

Lúc này thú cưng bên trong cửa tiệm lại tăng lên một ít, là tối hôm qua Diệp Tinh bổ sung vào.

"Xin chào, xin hỏi cậu là ông chủ của tiệm vẹt sao?" Diệp Tinh đứng ở một bên, bỗng nhiên một người đnà ông đi tới trước mặt hắn hỏi.

Nhìn người đàn ông này, Diệp Tinh gật đầu một cái, nói: "Là tôi."

"Xin hỏi trong tiệm vẹt của anh con vẹt nào có thể nói chuyện tốt nhất?" Trần Nam vội vàng hỏi nói .

Lâm Nhã Hinh dắt tay con trai mình, lúc này ánh mắt của cậu bé Quân Quân đang nhìn chằm chằm vào một con chim trong tiệm.

"Anh đi theo tôi." Diệp Tinh suy nghĩ một chút, sau đó dẫn Trần Nam tới một nơi.

"Đây là thú cưng đắt nhất của tiệm vẹt chúng tôi, vẹt Đầu Vàng Amazon, ngoài ra còn có vẹt xám châu Phi mười vạn, năng lực nói chuyện của hai con này gần như là mạnh nhất ở đây, sau khi trải qa sự huấn luyện phù hợp, giờ đây năng lực nói chuyện thậm chí tương đương với một đứa nhỏ." Diệp Tinh mỉm cười giới thiệu.

"Có điều lông vũ của vẹt xám châu Phi không đẹp bằng vẹt Amazon, hơn nữa không tránh khỏi chứng uất ức nhổ lông, mà vẹt Amazon, sống động, thông minh, thân thiện, mặc dù năng lực thông minh của hai con ngang nhau, nhưng giá của vẹt Amazon đắt hơn."

"Tôi có hứng thú với con vẹt Amazon này, có thể để nó chào hỏi với con trai tôi một chút không?" Ánh mắt Trần Nam chuyển động một chút nói.

Diệp Tinh vẫy tay ra hiệu, con vẹt Đầu Vàng Amazon cả người toàn là màu xanh bay ra, sau đó đứng trên cánh tay hắn.

Đứa trẻ tò mò nhìn con vẹt này, trong mắt dường như khôi phục lại ánh sáng.

"Con trai ngươi tên gọi là gì?" Diệp Tinh suy nghĩ một chút hỏi.

"Quân Quân, con trai tôi tên Quân Quân." Bên cạnh, Lâm Nhã Hinh vội vàng nói.

Diệp Tinh gật đầu cười.

Vẹt Đầu Vàng Amazon đứng trên cánh tay Diệp Tinh, cao bằng đứa bé Quân, nó nghiêng đầu nhỏ, sau đó âm thanh non nớt trong trẻo vang lên: "Xin chào, Quân Quân, rất vui được quen biết cậu."

"Thật thông minh, nghe một lần là hiểu."

"Quả nhiên có linh tính như bạn tôi nói."

Xung quanh một vài vị khách vì hâm mộ mà tới cũng đứng bên cạnh tò mò nhìn.

Cậu bé Quân Quân nhìn chú vẹt trước mắt, vậy mà lại chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, nói: "Xin . . Xin chào."

"A Nam, Quân Quân nói chuyện rồi!" Nước mắt Lâm Nhã Hinh lập tức chảy ra, xem phản ứng hiện tại của con trai, rõ ràng có cảm giác đối với thế giới bên ngoài.

Trước đó có vị danh y từng nói, chữa bệnh tự kỉ quan trọng nhất chính là bước ra bước đầu tiên này.

" Ừ." Mặt Trần Nam cũng tràn ngập vẻ kích động.

Sau khi thấy cậu bé Quân Quân đưa tay ra, vẹt Amazon liền vươn đầu nhỏ racọ trên tay cậu bé một cái, việc này khiến cho khuôn mặt cậu bé hiện lên vẻ tươi cười.

"Đứa trẻ này bị bệnh tự kỉ hay bệnh cô đơn?” Bên cạnh, Diệp Tinh nhìn dáng vẻ của đứa bé, trong lòng thầm nói.

"Ông chủ, con vẹt Amazon này tôi mua." Trần Nam trực tiếp nói với Diệp Tinh: "Xin hỏi tự nuôi có phiền toái gì không?"

"Cái này ngược lại không có, dựa theo những quy tắc chăn nuôi thông thường là được, hơn nữa cũng không cần nhốt trong l*иg, vẹt Amazon rất thông minh, sẽ không rời khỏi chủ nhân, nếu như có vấn đề gì có thể tới nơi này." Diệp Tinh mỉm cười nói.

Trần Nam gật đầu, không do dự, trực tiếp quẹt thẻ thanh toán.

"Vẹt hai mươi vạn đắt nhất đã bán mất rồi."

"Một con vẹt này đáng giá mấy năm tiền lương của tôi đó."

. . .

Mọi người vây xem nhìn giao dịch hoàn thành, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.

Hai mươi vạn, để ở nơi đâu cũng là một khoản tiền lớn.

Lúc này trong lòng Diệp Tinh cũng rất vui mừng, cả ngày hôm qua con vẹt Amazon này không bán đi được, ngày thứ hai vừa mới mở cửa đã bán đi rồi.

Mà bên phá Lý Thiến, Triệu Nhã cũng đang bận rộn, có rất nhiều người vây quanh bọn họ.

"Ủa ?" Bỗng nhiên, Diệp Tinh nhìn về một phía, lập tức đi tới, nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng.

"Ba, batới sao không gọi con?" Diệp Tinh trực tiếp hô.

Người đàn ông trung niên kia chính là Diệp Kiến An.

Nghe thấy âm thanh này, Lý Thiến, Triệu Nhã cũng lập tức quay đầu nhìn một cái, nháy mát đã thấy Diệp Kiến An, nhưng xem dáng vẻ căn bản không giống người có tiền.

"Hóa ra ông chủ không phải phú nhị đại* à." Lý Thiến, Triệu Nhã trong lòng ngầm nói.

* Phú nhị đại: là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc

Có điều, biết được tin tức này, trong mắt Triệu Nhã lại hiện lên xuân sắc nồng đậm, tay trắng lập nghiệp, điều này càng làm tăng thêm mị lực không thể nghi ngờ.

"Tiểu Tinh." Diệp Kiến An nhìn con trai mình cười nói, lúc này trong mắt ông thoáng hiện lên vẻ khϊếp sợ.

Ông vừa nhìn thấy quá trình giao dịch, vậy một con vẹt trực tiếp bán với giá trên trời hai mươi vạn tệ!

Mà trông số người bên trong tiệm, tiệm thú cưng làm ăn còn bùng nổ hơn ông suy nghĩ nhiều.

"Tiệm thú cưng buôn bán không tệ." Nhìn con trai mình, Diệp Kiến An cười nói, trong mắt ông tràn ngập sự vui mừng và lòng tự hào.

Bản lĩnh của con trai ông không thua kém bất cứ ai.

"Ba, ba xem tiệm thú cưng làm ăn tốt như vậy, vậy nên tiền chữa bệnh vủa mẹ ba cũng không cần lo lắng nữa, ba cũng nên nghe theo lời căn dặn của bác sĩ, an tâm khôi phục tổn thương ở chân đi, tổn thương gân cốt 100 ngày, lưu lại di chứng sẽ không dễ trị nữa." Diệp Tinh nhân cơ hội nói.

Lần trước Diệp Kiến An không nghe lời hắn.

"Được!" Diệp Kiến An lần này trực tiếp gật đầu.

Nghe thấy câu trả lời của ba mình, trong lòng Diệp Tinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tính cách ba hắn cố chấp, muốn thuyết phục cũng không dễ dàng.

Hai cha con thương lượng một chút, trả lại mười vạn tệ đã vay trước, sau đó đặc biệt mời một dì hộ lý chăm sóc Lưu Mai.

Có tiệm thú cưng chính quy, có nguồn thu nhập, áp lực trên người Diệp Kiến An dường như đều biến mất.

. . .

Rất nhanh đã trôi qua ngày thứ hai, mà mức doanh thu thậm chí còn vượt xa ngày thứ nhất, đạt tới con số kinh người một trăm mười một vạn!

Mức buôn bán trong ngày phá mốc trăm vạn, muốn đạt tới công trạng như vậy, phần lớn nghề nghiệp gần như không thể nào làm được.

Cho dù trừ đi chi phí, tiền lương của nhân viên, tiền lời Diệp Tinh thu được cũng đã lên tới trăm vạn.

Tiếp theo doanh thu ngày thứ ba đtạ được là tám mươi tám vạn, doanh thu ngày thứ tư đạt được là bảy mươi mốt vạn

Mà theo dòng thời gian đưa đẩy, cái tên Tiệm Vẹt Biết Kể Chuyện cũng nhanh chóng được lan truyền.

Giống như những người có tiền mua vẹt giá hơn một vạn đó, chắc chắn bọn họ sẽ khoe khoang, dẫn tới sự chú ý của những người khác, những người đó sẽ lại tới xem, sau đó mua xmột con giống như vậy, tạo thành một vòng tuần hoàn tốt.