Đối với Diệp Tinh mà nói, chỉ cần mua được vẹt tương ứng, nâng cao năng lực nói chuyện thì dễ như trở bàn tay.
Nghe vậy, ông lão nhất thời vui mừng, bởi vì Diệp Tinh rõ ràng có loại vẹt này.
"Anh bạn, nếu như cậu cung cấp vẹt ngực đỏ có năng lực nói chuyện giống với con này, tôi có thể ra giá mười vạn một con để mua, mà tôi cần năm con!" Ông lão nhìn Diệp Tinh.
"Có thể!" Diệp Tinh suy nghĩ mấy giây, gật đầu một cái.
Lúc này hắn trong lòng rất hưng phấn.
Năm con, mỗi con mười vạn, vậy chính là năm mươi vạn!
"Được !" Ông lão nghe vậy có chút kích động, mong đợi hỏi: "Không biết thời gian bao lâu thì ta có thể nhận được?"
Diệp Tinh lắc đầu một cái, nói: "Không xác định, nhưng trong nửa tháng nhất định có thể đưa cho ông, trong tay tôi có hàng sẽ liên lạc lại với ông."
Tất nhiên hắn không thể nào nói thẳng là chờ tôi một ngày là có thể lấy ra!
"Nửa tháng, vậy là đủ rồi." Ông lão gật đầu, không nói thêm gì nữa, ông đưa danh thϊếp qua, nói: "Đây là danh thϊếp của tôi, anh bạn chuẩn bị xong có thể liên lạc ta."
"Triệu Sơn Nham."
Diệp Tinh nhìn thấy thông tin trên danh thϊếp.
Trên danh thϊếp trừ tên và một dãy số điện thoại ra thì không còn gì khác.
"Được rồi, vậy tôi sẽ đợi tin tức tốt của cậu." Triệu Sơn Nham cười nói.
Ông xoay người rời khỏi nơi này cùng thanh niên bên cạnh.
Diệp Tinh cũng không ở lại lâu, nhanh chóng thu dọn rời đi.
. . .
"Lấy được tám vạn tệ này, tiền thuốc thang của mẹ cũng không cần lo lắng. Dựa vào tốc độ kiếm tiền này, cho dù không tìm được nhân sâm năm trăm năm, mẹ cũng có thể nhận được trị liệu tốt nhất. Hơn nữa ba cũng có thể bỏ xuống tảng đá trong lòng mà đi chữa trị chiếc chân bị thương."
Đi trên đường, trong mắt Diệp Tinh hiện lên một tầng vui sướиɠ.
Dựa vào tốc độ kiếm tiền của hắn bây giờ, ba mẹ cũng có thể an tâm chữa trị.
"Triệu Sơn Nham?" Sờ túi một cái, Diệp Tinh lấy tấm thẻ màu đen kia ra.
Hắn suy nghĩ một chút, lập tức mở trình duyệt web trên điện thoại di động, sau đó vào Baidu tra một chút.
Tìm kiếm Triệu Sơn Nham, nhất thời trên Baidu xuất hiện rất nhiều tên, Diệp Tinh không nhịn được than thở, lại tìm kiếm Triệu Sơn Nham Thành phố Thượng Hải.
Nhất thời, hình ảnh một vị ông lão xuất hiện ở trước mặt hắn.
Triệu Sơn Nham, chủ xí nghiệp của Thành phố Thượng Hải, khách sạn Kim Mạc cũng là do người này xây dựng. . .
"Vậy mà lại là chủ nhân của khách sạn Kim Mạc?" Diệp Tinh trong lòng ngầm kinh ngạc.
Khách sạn Kim Mạc là khách sạn 5 sao tương đối nổi danh ở Thành phố Thượng Hải, ở Thành phố Thượng Hải có ba chi nhánh, ở những thành thị khác cũng phân bố một vài chi nhánh.
Kiếp trước Diệp Tinh đã từng ở làm nhân viên phục vụ trong khách sạn Kim Mạc một thời gian.
Trừ cái này ra, dưới trướng Triệu Sơn Nham còn nắm giữ một vài cửa hàng, thậm chí nắm giữ cả một trung tâm thương mại.
"Cửa hàng à?" Diệp Tinh ánh mắt chuyển động một chút, hình như có chủ ý.
"Đưa năm con vẹt ngực đỏ bàn giao cho Triệu Sơn Nham trước!" Thu lại tâm trạng trong lòng, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới những khu vực khác của chợ chim.
. . .
Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt đã qua ba ngày.
Trong phòng, Diệp Tinh yên lặng ngồi khoanh chân, dẫn dắt linh khí rèn luyện tim mình.
Bỗng nhiên, Diệp Tinh ngừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Thời gian mấy ngày trôi qua, tim cuối cùng đã rèn luyện xong!"
Luyện Thể chia làm năm phần lớn, bộ phận đầu tiên chính là sử dụng linh lực rèn luyện lục phủ ngũ tạng, trong đó tim là quan trọng nhất.
Tẩy rửa thân thể xong, Diệp Tinh đi xuống lầu đứng trước một thân cây to khỏe.
"Rầm!"
Hắn trực tiếp vung ra một nắm đấm.
"Rào rào rào!"
Nhất thời, thân cây to khỏe lung lay mạnh mẽ, rất nhiều lá cây bay xuống.
"Sức mạnh lại tăng lên một chút, hiện tại sức mạnh của mình tuyệt đối vượt qua người bình thường, cho dù là những vận động viên cử tạ kia, cũng không nhất định có sức mạnh như mình!" Diệp Tinh mừng rỡ.
Mỗi một phần thân thể được rèn luyện, đều kéo theo sức mạnh của hắn tăng lên.
Đến lúc toàn bộ giai đoạn Luyện Thể kết thúc, cái cây khoẻ mạnh trước mắt này hắn một quyền là có thể trực tiếp đánh gãy!
"Ùng ục!"
Bỗng nhiên, bụng Diệp Tinh vang lên.
"Sức mạnh tăng lên rất nhiều, nhưng sức ăn cũng theo đó mà tăng lên." Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Diệp Tinh nhanh chóng đi tới một quán ăn, bắt đầu đánh chén no nê.
Tu luyện đến giai đoạn Luyện Thể, thân thể cần rất nhiều dinh dưỡng, lúc này Diệp Tinh giống như là một dạ dày vương.
Sau khi ăn no, Diệp Tinh trở lại phòng khách.
"Chào mừng về nhà. Chào mừng về nhà."
Vừa bước vào phòng, năm con vẹt tại trước mắt Diệp Tinh vỗ cánh, không ngừng nói.
Đây hiển nhiên là năm con vẹt ngực đỏ mà Diệp Tinh huấn luyện.
"Đã qua ba ngày, giờ liên lạc với Triệu Sơn Nham thôi." Khẽ mỉm cười, Diệp Tinh bắt đầu gọi điện thoại.
. . .
"Tút!" "Tút!"
Trên một con đường lớn của Thành phố Thượng Hải, xe cộ tới lui tấp nập, như nước chảy mây trôi.
Hai bên đường phố, cây xanh bóng mát, từng bụi cây thấp lùn được cắt tỉa gọn gàng đang sinh trưởng tươi tốt, mà ở một nơi, một khách sạn hai mươi tầng lớn đứng sừng sững, trở thành trung tâm tuyệt đối của khu vực này.
"Không hổ là khách sạn lớn năm sao." Diệp Tinh đi tới, nhìn khách sạn Kim Mạc to lớn mà trong lòng xúc động.
Thấy hắn xách hai cái l*иg chim, một nhân viên tiếp tân đứng sẵn trước cửa khách sạn nhanh chóng đi tới, mỉm cười nói: "Xin chào, xin hỏi là Diệp Tinh tiên sinh sao?"
" Đúng." Diệp Tinh gật đầu một cái.
"Chủ tịch chúng tôi đã căn dặn, mời đi theo tôi." Nhân viên tiếp tân mỉm đi về một phía, mà Diệp Tinh đi theo phía sau hắn.
Rất nhanh bọn họ đi tới một căn phòng trong khách sạn, nơi này có một ông lão đang trò chuyện gì đó với những người khác.
Ông lão mặc áo sơ mi trắng, tóc bạc, mặc dù trên mặt có nếp nhăn, nhưng trông lại rất khỏe mạnh, chính là Triệu Sơn Nham.
Lúc này cháu trai hắn là Triệu Mạc cũng ở đây.
Thấy Diệp Tinh xách hai cái l*иg chim đi tới, ánh mắt Triệu Sơn Nham sáng lên, ông phân phó một chút, sau đó những người bên cạnh nhanh chóng rời đi, chỉ có Triệu Mạc ở lại.
"Tiểu Diệp, thế nào?"
Triệu Sơn Nham nhanh chóng đi tới, chăm chú nhìn hai cái l*иg chim trong tay Diệp Tinh, hỏi: "Đây là năm con vẹt ngực đỏ năng lực giống như con lần trước tôi đã mua?”
Diệp Tinh cười một tiếng, nói: "Ông Triệu xem một chút thì sẽ biết."
Hắn đem hai cái l*иg chim đặt ở trên bàn.
"Ở thời cổ đại xa xôi, những nguyện vọng tốt đẹp trong lòng mọi người thường có thể biến thành sự thật. Đó là một thời đại làm người ta say mê, đã từng có một vị vua. Nhà vua có mấy người con gái . ."
Một con vẹt ngực đỏ nhất thời kể câu chuyện, nghiêng đầu nhỏ, đâu ra đấy, nhìn qua rất thú vị.
Sau khi nói một phần, con thứ 2 vẹt lại bắt đầu kể câu chuyện khác, tiếp theo con thứ 3. . .
Đợi năm con nói xong, trên mặt Triệu Sơn Nham vui sướиɠ căn bản không che giấu được.
"Ha ha, không tệ! Vẹt mặc dù có thể nói chuyện, nhưng là huấn luyện vô cùng khó khăn, có thể huấn luyện chúng đến trình độ như vậy, xem ra tiểu Diệp cậu có phương pháp huấn luyện đặc biệt." Triệu Sơn Nham cười to nói.
Diệp Tinh cười một tiếng, nói: "Có chút hứng thú với việc này, cho nên nghiên cứu một chút."
Hắn không phủ nhận điều gì.
Trước mặt Triệu Sơn Nham giàu có bậc nhất hỉa Thị này, những kỹ năng này của hắn dường như đối phương sẽ không để trong mắt.
Kiểm tra tình hình sức khoẻ của năm con vẹt ngực đỏ xong, Triệu Sơn Nham hài lòng gật đầu một cái, nói: "Năm con vẹt ngực đỏ tôi rất hài lòng, thậm chí vượt qua dự liệu của tôi. Dựa theo giao ước trước đó của chúng ta, mỗi một con mười vạn, cộng lại là năm mươi vạn."