Bởi vì không học đại học, trình độ học vấn chỉ tới cấp ba, vậy nên rất nhiều công ty lớn căn bản không tuyển hắn.
Mãi tới một năm rưỡi sau, ba mẹ qua đời, trên người hắn còn gánh một món nợ cực lớn, mỗi một ngày đều điên cuồng làm việc trả nợ.
"Linh lực có thể vận dụng ở rất nhiều phương diện, kiếp trước những nhà khoa học kia đã không ngừng nghiên cứu, phát hiện ra rất nhiều tác dụng."
Diệp Tinh chậm rãi đi trên đường không mục đích, suy nghĩ giai đoạn linh lực hiện tại có thể dùng làm gì để kiếm tiền.
Trôi qua ba tiếng, nhưng hắn vẫn không thu hoạch được gì.
"Rốt cuộc phải làm gì đây?" Diệp Tinh ngồi ở trên ghế đá, yên lặng suy nghĩ.
"Xin chào. Xin chào."
Xa xa, bỗng nhiên một đôi nam nữ trung nên đi tới, trên tay người phụ nữ còn xách theo một chiếc l*иg, trong l*иg, một con vẹt màu xám tro đang không ngừng nhảy nhót.
Ở dưới sự trêu chọc của người phụ nữ, con vẹt này còn không ngừng nói "xin chào”, rất hoạt bát.
"Vẹt?" Diệp Tinh nhìn, bỗng nhiên trong mắt hắn lóe lên một tia ánh sáng.
Vẹt, là một loài chim đặc thù, bởi vì có cấu tạo miệng đặc biệt nên hoàn toàn có thể bắt chước loài người nói chuyện.
Mà dựa vào năng lực nói chuyện, giá của từng con vẹt lại khác nhau.
Tất nhiên, phần lớn vẹt không thể nói chuyện, cho dù có, cũng rất khó huấn luyện thành công, thường thấy nhất là loài vẹt yến phụng, xác suất có thể nói chuyện thậm chí không tới 1%.
Lúc còn học cấp ba Diệp Tinh có một nguyện vọng, đó là muốn đưa một con vẹt biết nói chuyện cho Lâm Tiểu Ngư, nhưng giá của vẹt biết nói đều rất cao, hắn cũng không mua nổi.
Nhưng mà, đối với Diệp Tinh sống lại một đời này mà nói, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội làm ăn!
"Chắc hẳn bây giờ vẫn chưa có ai nắm giữ Linh Khởi Thuật!"
Lúc này trong mắt Diệp Tinh lộ ra vẻ kích động.
Linh Khởi Thuật, trong trụ đen to lớn truyền ra một loại bí thuật rất đơn giản, loại bí thuật này không có tác dụng lớn với con người, nhưng là đối với động vật lại có chỗ tốt, bởi vì nó có thể mở ra linh trí của động vật.
Trong thời kì tận thế đen tối, một số động vật biến hóa thành dị thú, là địch của nhân loại, nhưng còn có một số động vật được con người huấn luyện, mà bước đầu huấn luyện chính là mở linh trí.
Động vật khác mở linh trí không tính là gì, bởi vì biểu hiện không rõ ràng, nhưng vẹt một khi sử dụng Linh Khởi Thuật mở linh trí, trên cơ bản đều có thể nói chuyện.
Sau khi mở linh trí, bọn chúng thậm chí có thể coi như một đứa trẻ, học tập bất kỳ câu nói nào.
Kiếp trước có rất nhiều người cảm thán, nếu như ở trước khi thời kì tận thế đen tối bắt đầu có thể nắm giữ Linh Khởi Thuật này, tuyệt đối có thể phát tài.
Trong lòng suy nghĩ, Diệp xem xét bản đồ Baidu trong điện thoại, nhanh chóng đi tới một nơi.
"Đến rồi!"
Tốn mười mấy phút, Diệp Tinh đi tới một nơi, nơi này là một chợ chim thú bên trong Thành phố Thượng Hải.
Bên trong chợ chim thú, các loại tiếng kêu của động vật truyền tới, từng gian hàng bày bán ở hai bên. Trừ những gian hàng này ra, còn có một vài cửa tiệm.
Mỗi một con thú đều bị nhốt trong l*иg, người người lui tới nhộn nhịp, gặp phải con vật mà mình thích, giá cả thích hợp liền trực tiếp mua về.
Thành phố Thượng Hải là thành phố cao cấp của Hoa Hạ, người có tiền rất nhiều.
"Hửm? Bán vẹt?" Bỗng nhiên, Diệp Tinh nhìn về một phía, nơi đó có một gian hàng, trong gian hàng có mấy chục l*иg chim, trong đó còn có một con vẹt.
"Ông chủ, con vẹt này bán thế nào?" Một thanh niên mang mắt kính tiến lên trước tò mò hỏi.
"Vẹt yến phụng bốn mươi tệ một con, vẹt má vàng năm trăm tệ một con. . ." Chủ sạp nhiệt tình giới thiệu.
"Chúng đều có thể nói chuyện sao?" Thanh niên mắt kính không nhịn được nói.
Hắn không hiểu rõ chuyện này.
"Cái này còn muốn xem chính mình huấn luyện." Chủ sạp cười nói: "Chỉ cần huấn luyện tốt, đều có thể nói chuyện được."
"Nói rất đúng! Nói rất đúng!" Chủ sạp nói xong, một con vẹt trong l*иg chân hơi ngắn nghiêng đầu phụ họa.
Cái con vẹt này lông vũ chủ yếu là màu xanh lá cây, lông vũ ở bụng có màu xám tro.
"Nói chuyện? Ông chủ, đây là loại vẹt gì?" Thanh niên đeo kính không nhịn được hỏi.
Hôm nay hắn chỉ là tâm huyết dâng trào mà tới nơi này dạo vài vòng.
"Ha ha, chàng trai, đây là vẹt ngực đỏ, loài vẹt vốn có của Hoa Hạ chúng ta.” Một ông lão bên cạnh đứng xem nhiệt tình giới thiệu.
"Hơn nữa loại này loại vẹt này giá cả rất cao, thức ăn đa dạng, dễ dàng chăm sóc, năng lực nói chuyện rất mạnh."
Thanh niên đeo kính rõ ràng đã động lòng, không nhịn được hỏi: "Cái con vẹt này bao nhiêu tiền?"
"5000 tệ." Chủ sạp cười nói.
Thanh niên đeo kính mặt hơi biến sắc, đây là hơn nửa tháng tiền lương của cậu ta đó. Chỉ vì mua một con vẹt có thể nói mấy chữ, rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi có thể chấp nhận trong lòng cậu ta.
Nói chuyện với nhau một lát, cuối cùng thanh niên đeo kính mua một con vẹt má vàng có giá trị mấy trăm tệ, mặc dù cái con vẹt này không biết nói chuyện, nhưng quá trình dạy dỗ vẹt nói chuyện vẫn làm người ta rất mong đợi.
"Xem ra mối làm ăn này không tệ." Diệp Tinh đứng ở bên cạnh, nhìn mọi người giao dịch vẹt.
Hắn lấy điện thoại di động ra, tra xem một ít tin tức về vẹt.
Các loại vẹt không giống nhau, giá cả khác biệt rất lớn.
Rẻ nhất thì mấy chục đồng tiền là có thể mua được, nhưng loại này căn bản là không thể nói chuyện.
Trong tình huống thông thường, có thể nói chuyện ít nhất cũng phải mấy trăm tệ trở lên, mấy nghìn có một ít, thậm chí còn có mấy loại hơn mười nghìn, vẹt Nam Mỹ thậm chí mấy chục nghìn một con!
Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh đi khắp chợ xem một lần, sau đó ra tay mấy lần, cuối cùng trở về nhà.
Lúc này trong tay hắn có bốn cái l*иg, chim bên trong l*иg xòe cánh, dường như muốn bay ra ngoài.
Bốn con chim nhỏ phân thành hai loại, trong đó hai con là vẹt yến phụng bình thường nhất, ngoài ra hai con còn lại là vẹt má vàng.
Trong chợ chim thú thì hai loại vẹt này có giá rẻ hơn một chút.
"Tiếp theo thử nghiệm tác dụng của Linh Khởi Thuật một chút."
Hít sâu một hơi, Diệp Tinh trực tiếp bắt một con vẹt yến phụng ra.
Nhất thời, con chim non này điên cuồng vỗ cánh.
Không quan tâm tới chuyện khác, Diệp Tinh khai thông ý thức của hạt giống nơi trái tim, sau đó từng điểm từng điểm sáng linh lực trong cơ thể hắn lưu chuyển, đi tới tay phải, hơn nữa dọc theo tay hắn tiến vào trong cơ thể của vẹt yến phụng đang nằm gọn trong lòng bàn tay.
Nháy mát, con vẹt yến phụng này lập tức xảy ra thay đổi, động tác giãy giụa hoàn toàn dừng lại.
Con ngươi nó liên tục chuyển động, tò mò nhìn Diệp Tinh, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nó cảm thấy thanh niên trước mắt hình như rất thân thiết.
Từng sợi linh lực tiến vào trong cơ thể vẹt yến phụng, mà Diệp Tinh giữ động tác này một lúc lâu, dần dần, trên gò má của hắn thậm chí xuất hiện mồ hôi hột.
Mười mấy phút trôi qua, Diệp Tinh mới ngừng lại.
"Thành công rồi ư?"
Hắn mở tay phải ra.
Nhất thời, cái con vẹt yến phụng nho nhỏ liền vui sướиɠ chớp động cánh, không ngừng bay qua bay lại trong phòng.
"Lại đây!" Diệp Tinh vẫy tay, lời hắn vừa dứt, con vẹt lại không chút do dự bay trở lại, sau đó đáp xuống tay phải Diệp Tinh.
Linh Khởi Thuật do Diệp Tinh thi triển, cho nên hiện tại con vẹt này sẽ hoàn toàn coi Diệp Tinh người thân cận nhất, thậm chí nghe theo mệnh lệnh của hắn.
"Xin chào." Diệp Tinh nhìn vẹt trong tay, cười nói.
Vẹt nghiêng đầu cái đầu nhỏ, tò mò, không hiểu nhìn Diệp Tinh.
"Xin chào." Diệp Tinh lại nói nhiều lần.
Đến lần thứ bảy, cái con vẹt yến phụng này bỗng nhiên phát ra tiếng non nớt: "Xin chào."