Hắc Liên Hoa Thượng Vị

Chương 30: ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ chiếm hữu của Chu tổng.

Mấy tên thiếu gia ngồi trên chiếc ghế da thấp, chính giữa còn có hai người phụ nữ rót rượu cho họ.

Tất cả mọi người đều nghe theo tiếng nhìn cô.

Chu Viễn ngồi một mình một cái sô pha, hai chân bắt chéo vào nhau, hắn đã cởϊ áσ vest trên người ra, thẳng lưng dựa vào thành ghế nhắm mắt tỉnh rượu.

Đặt mình trong một bầu không khí mĩ diễm như vậy, nhưng bộ tây phục với áo sơ mi và quần âu được cắt may tỏ mỉ cùng với làn da tái nhợt, vẻ đẹp cổ điển của hắn có vẻ không hợp với nơi này lắm.

Hắn nhìn về phía cô, khoảnh khắc nhìn thấy cô trên mặt không tự giác hiện lên ý cười, sau đó tầm mắt lại rơi xuống bên cạnh cô ý cười lập tức phai nhạt.

Cố Ảnh nhìn theo tầm mắt của hắn thấy mình đang dựa vào nhân viên tạp vụ, vội vàng bảo hắn rời đi, tựa vào khung cửa đi vào.

Một cô gái mặc váy đỏ nhung không biết là bạn gái của tên thiếu gia nào, cười hì hì vẫy tay với cô, “Thư ký Cố, mau vào đây, Chu tổng tìm cô đã lâu.”

Dường như rất quen thuộc.

Mặc dù bọn họ rất tò mò vèo Cố Ảnh, nhưng cũng cho rằng cô cũng không có bao nhiêu đặc biệt.

Trong vòng này có nhiều vợ chồng tương kính như tân, ai chơi theo ý người đó, mặc dù có tình nhân không phải chuyện lớn, nhưng trước mặt đám thiếu gia này cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ.

Huống chi hôn nhân của Chu Viễn, người trong giới đều biết là Tư gia leo cao. Lấy địa vị khác biệt của 2 nhà, nếu Chu Viễn muốn chơi bời bên ngoài, người Tư gia cũng không dám ý kiến. Ngược lại hắn nhiều năm không gần nữ sắc, người quen biết hắn đều thấy kỳ lạ, hiện giờ có nữ thư ký thân cận, bọn họ lại cảm thấy như vậy mới bình thường.

Cố Ảnh nhìn bọn họ khẽ mỉm cười, đôi mắt xám nhạt phản chiếu hình ảnh của cô, duỗi tay nắm lấy cô kéo cô xuống ngồi cạnh hắn.

Cố Ảnh ra mồ hôi đầm đìa, hương thơm nồng đậm, cộng với mùi hương động tình, càng thêm mãnh liệt. Hắn rất quen thuộc mùi hương này, tưởng tưởng đến tên đàn ông tạp vụ dán sát cô như vậy, trong lòng dâng lên cơn tức không nói rõ thành lời.

“Uống nhiều quá muốn đi ra ngoài một chút, kết quả lai lạc đường, bên ngoài nóng đến đổ mồ hôi.”

Hắn tìm cô ở nhà ăn phụ cận không thấy, đêm nay cô lại không mang theo điện thoại, hắn chỉ có thể phái người ngầm tìm, dặn dò tìm được thì đưa qua chỗ hắn.

Hắn im lặng không nói đến việc hắn chờ cô đến nóng lòng, chỉ nhàn nhạt nhìn cô nói, “Tôi tìm em đã lâu.”

“Thật xin lỗi.” Cố Ảnh chu miệng, buông tay ra, ngồi cách hắn một khoảng mà nói chuyện.

Dưới thân còn dính nhớp, cũng không dán tiến gần hắn.

Váy Cố Ảnh còn tốt, nhưng lớp trang điển và tóc tai đã lộn xộn, vài sợi tóc còn dính trên thái dương.

Dưới ánh mắt tò mò xung quanh, Chu Viễn khắc chế bản thân, cuối cùng vẫn vươn tay sửa sang lại tóc tai cho cô.

Cố Ảnh lại thất thần suy tư... có thể đưa cô thẻ phòng của Chu Viễn, hẳn là người quen của hắn? Cô mới vừa nhìn qua, trong phòng này không có ai trên mặt có vết cào cả...

Cô suy tư nên nhất thời cũng không bắt bẻ động tasv của Chu Viễn, dường như là phản xạ có điều kiện mà tránh đi tay hắn.

Tay Chu Viễn rơi vào khoảng không, lông mi hắn rũ xuống che khuất con ngươi màu xám nhạt, bình tĩnh rút tay về.

Không khí có chút đông cứng, tất cả người trên sô pha đều nhìn về phía bên này, lúc này Cố Ảnh mới phản ứng lại.

Cô chủ động nắm lấy tay hắn, ngón tay khẽ nhéo lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng hỏi, “Chu tổng mệt mỏi sao?”

“Mệt mỏi.”

Cố Ảnh gật đầu, chuẩn bị lấy điện thoại ra sắp xếp hắn về nhà, bỗng nhiên nhớ tới đêm nay cô không mang theo điện thoại.

Di động được Chu Viễn đưa tới.

“Nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai mang em ra ngoài chơi.” Hắn vuốt ve tay cô, bất động thanh sắc ngồi lại gần.

“Ọ.”

Những người bên kia sô pha thấy vậy lần lượt đứng dậy cáo từ, “Anh Chu Viễn nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước, ngày mai lại cùng nhau vui vẻ.”

“Mai gặp lại.”

“Chào Chu tổng.”

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh.

Cố Ảnh mở điện thoại ra, tin nhắn cả buổi tối đang chờ cô trả lời.

Không biết khi nào Chu Viễn đã kéo gần khoảng cách với cô, bàn tay lặng lẽ đặt lên eo cô.

Cố Ảnh bị hắn bất thình lình chạm vào dọa sợ, nhớ tới một mảng hỗn độn dưới váy, căn bản không muốn hắn lại gần.

Nhưng hắn lại tựa cằm vào vai cô, hơi thở mang mùi rượu phả lên cổ, còn cọ cọ.

Chu Viễn hít lấy hơi thở của cô, bình phục sự nôn nóng xa lạ dưới đáy lòng.

… Muốn mãi ôm cô.

Cố Ảnh không biết suy nghĩ của hắn, những lúc nãy đã tránh né hắn trước mặt mọi người một lần, nếu lại trốn kim chủ sẽ tức giận.

Cô liếc mắt nhìn hắn nghỉ ngơi, thả lỏng thân thể, thuận theo để hắn ôm mình.

PS: đất diễn của Chu tổng có vẻ nhiều.