Hắc Liên Hoa Thượng Vị

Chương 3: Chu Viễn

Lúc Cố Ảnh đi du học đã từng học cùng trường với Chu Viễn, khi đó hắn sắp tốt nghiệp, sớm đã là nam thần được mọi người công nhận, cô được hắn chính tay trao tặng huy hiệu tân sinh viên.

Hắn đứng trước mặt cô, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của cô liền nhăn mày lại, sự xa cách và không thích trong mắt quả thật khiến Cố Ảnh khi đó dâng lên ham muốn chinh phục.

Cố Ảnh vụиɠ ŧяộʍ quan sát dáng người hắn thông qua cửa kính phòng tập gym, mồ hôi chảy dọc theo xương hàm, đến cơ bắp trên ngực, chảy thẳng đến cạp quần sẫm màu, dươиɠ ѵậŧ hắn hơi cứng, khiến cho chiếc quần rộng thùng thình căng thành cái lều.

Người đàn ông như vậy trên giường sẽ là dạng gì? Lúc tự an ủi sẽ tưởng tượng ra dạng phụ nữ nào? Khi làʍ t̠ìиɦ sẽ dùng tư thế nào? Sẽ nói lời thô tục chứ? Thời điểm hắn cao trào cũng sẽ lạnh lùng ư? Dươиɠ ѵậŧ lớn như vậy, chắc tính dục cũng tràn đầy nhỉ, người phụ nữ kia có thể thỏa mãn hắn sao?

Trước mặt là dáng vẻ người đàn ông đang nghiêm túc làm việc, trong đầu là thân thể cường tráng của hắn, Cố Ảnh chỉ cảm thấy qυầи ɭóŧ lại ướt rồi.

Cô chậm rãi đi đến trước bàn làm việc. “Chào buổi sáng, Chu tổng.”

“Chào buổi sáng.” Mắt Chu Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, ngón tay tiếp tục đánh máy, “Đặt lên bàn rồi ra ngoài đi.”

Cố Ảnh khom người thả tài liệu xuống.

Chóp mũi Chu Viễn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, hắn khẽ nhíu mày, “Thư ký Cố, mong cô lần sau đi vào văn phòng của tôi không cần xịt nước hoa.”

Nói xong tầm mắt hắn khẽ nhúc nhích, đã thấy ngay cặp mông căng mọng được bao trong chiếc váy ôm sát, và cặp đùi trắng nõn.

Tay Chu Viễn run lên, mày cau chặt lại, ánh mắt hắn di chuyển lên trên, bởi vì được cặp mông to tròn phụ trợ mà vòng eo càng thêm thon thả, cô gái khom lưng nên cặρ √υ' mơn mởn lấp ló.

Áo sơ mi của cô được cài cúc rất ổn, không hề hở hang, nhưng cặρ √υ' cao ngất phồng lên khẽ rung động theo từng động tác khiến người khác mơ màng.

Cố Ảnh nghe vậy cũng nhíu mày, môi đỏ chu lên nói: “Nhưng mà Chu tổng, tôi không xịt nước hoa. Tôi bị dị ứng với nước hoa, nếu anh không tin có thể kiểm tra giấy khám sức khỏe của tôi nha.”

Chuyện Cố Ảnh bị dị ứng nước hoa, cả ngày đều mang khẩu trang quả thật cả công ty đều biết, nhưng rõ ràng mùi hương thoang thoảng ngọt lịm mê người đầu mũi tỏa ra từ người phụ nữ đối diện.

Cuối cùng tầm mắt Chu Viễn cùng dừng lại trên mặt cô.

Cố Ảnh rũ mắt, để hắn tùy ý đánh giá mình. Đáy lòng lại dấy lên sự hung phấn… cuối cùng cũng nhìn đến mình sao?

Cô chỉ tô một lớp son mỏng, dưỡng da đơn giản, cũng không makeup gì cả. Mặc dù chỉ vậy, nhưng làn da trắng ngần cùng với đôi mặt long lanh càng thêm mê người.

Người phụ nữ này quả thực là gấp không chờ nổi mà câu dẫn hắn, nhưng cố tình không tìm thấy chỗ nào vượt rào.

Ghê tởm hơn chính là… hắn không thể không thừa nhận, cô quả thật có gương mặt đúng gu của đàn ông.

Chú ý đến biểu cảm ngày càng lạnh đi của hắn, Cố Ảnh mang khuôn mặt tươi cười, ngồi xổm xuống, giơ một đoạn cổ tay trắng nõn đến trước mặt hắn.

“Tôi đoán mùi hương mà Chu tổng nói chính là cái này?”

Thân thể của người phụ nữ dán tới gần, mùi hương quanh quẩn nơi chóp mũi bỗng chốc phóng đại, không giống mùi tinh dầu hay nước hoa, mùi hương này nhẹ như có như không, để sát vào ngửi lại ngào ngạt như đắm mình trong rừng hoa.

Thị giác và khứu giác đều bị sắc đẹp chiếm cứ, hô hấp của hắn chậm nửa nhịp.

“Dường như mùi hương này từ nhỏ tôi đã có, Chu tổng thích sao?” Cố Ảnh nghiêng đầu mỉm cười, “Có muốn cẩn thận ngửi lại không?”

Không nghe được tiếng đáp lại, Cố Ảnh chủ động tiến thêm một bước nữa, ôm Chu Viễn cách bàn làm việc, dán mặt mình vào má hắn.

Mùi hương nơi bả vai là đậm nhất, cả người Chu Viễn tê dại, Cố Ảnh nghiêng đầu hôn lên mặt hắn, rồi bất chợt buông ra.