Lục Hành Triệt biết tính Bùi Cảnh như thế nào, từ nhỏ đến lớn luôn được cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Nếu như dám nói Bùi Cảnh có điểm nào không được, anh ta sẽ đuổi theo đánh đến khi nào bạn phục thì thôi.
“Tôi khuyên cậu một câu, đυ.ng vào là mệt đấy.”
Bùi Cảnh liếc nhìn Lục Hành Triệt từ trên xuống rồi cười: “Do cậu không được thôi.”
“Bùi Cảnh, cái thằng ngu này.”
Bùi Cảnh thấp giọng phì cười, đóng cửa xe và sải bước đi về phía cửa của nhà hàng Tây. Hôm nay anh ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi trắng với quần jean rách sáng màu, chân đi một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của thương hiệu nổi tiếng. Ánh sáng của ngọn đèn pha lê lộng lẫy chiếu xuống, mái tóc xoăn nâu của anh phản chiếu những tia sáng vàng.
Tai phải của anh có khuyên hai lỗ, đôi bông tai nạm kim cương tỏa sáng kiêu kỳ dưới ánh sáng. Bùi Cảnh tùy tiện gọi hai phần bít tết, anh lịch sự hỏi cô muốn ăn gì nữa không.
Triệu Tiêu Phi lắc đầu: “Vậy là đủ rồi.”
Ăn xong, Triệu Tiêu Phi mở cặp sách đặt bên cạnh.
Bùi Cảnh đã để ý đến chiếc cặp sách này từ lâu, cũng cố tình không hỏi, im lặng ngồi chờ cô gái chủ động bày tỏ ý định của mình.
Chiếc vòng tay đắt tiền, một chiếc túi Hermes, một hộp sô-cô-la, một bộ mỹ phẩm cao cấp... những món đồ quen thuộc này được chủ nhân của nó đặt từng món lên trên bàn, Bùi Cảnh cảm thấy mặt của mình như đang bị người ta tát một bạt tai thật đau điếng.
Triệu Tiêu Phi hít một hơi thật sâu, đôi mắt cô lướt từ chiếc mũi cao của Bùi Cảnh đến đôi mắt đen sâu thẳm kia. Trong đôi mắt đó không có sự chân thành, cũng không có một chút gì say mê cô.
Cô nói: “Bùi Cảnh, tôi nghĩ anh không thích tôi đâu, tôi cũng nhìn ra được… Bây giờ tôi chỉ muốn học hành chăm chỉ, nhưng hiện tại trong trường có rất nhiều người nói tôi mặt dày, nói tôi cứ bám dính lấy anh… Tôi không xứng với anh, tôi biết.”
Ánh mắt cô kiên định: “Bùi Cảnh, đây là những thứ mà anh đã tặng cho tôi. Không có công lao gì thì không nhận quà, tôi không biết nên xử lý như thế nào, bây giờ tôi trả lại cho anh. Sau này chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, được không?”
Từng lời từng chữ tuôn ra, mặc dù hạ thấp bản thân hết mức nhưng Bùi Cảnh có thể nghe ra được, Triệu Tiêu Phi hoàn toàn không muốn dính dáng một chút gì đến anh cả.
Tốt, tốt lắm.
Bùi Cảnh anh đây, có khi nào bị người khác chán ghét như vậy không?