Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 1: Bất hạnh phải gả thay cho thiếu gia xấu xí

"Sơ Nguyệt, con về rồi à?"

Dung Dung nở nụ cười ngọt ngào, hòa nhã với cô, còn chủ động đón lấy cái giỏ đeo ở sau lưng Lâm Sơ Nguyệt.

"Con vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm đi, dì đã chuẩn bị sẵn tất cả nước nóng lẫn thức ăn cho con rồi đấy."

Nước nóng? Còn có cả thức ăn? Lâm Sơ Nguyệt thầm kinh ngạc, bình thường Dung Dung không đối xử tốt với cô thế này, ban nãy không hái được nhiều lá thuốc, cô còn tưởng về nhà sẽ ăn một trận đòn roi của Dung Dung chứ...

Lâm Sơ Nguyệt không biết tại sao hôm nay bà ta lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, nhưng đối với cô, không bị ăn đòn roi là tốt lắm rồi. Vậy nên cô cũng không để ý nhiều, rũ hết tuyết trên quần áo, tháo giày ra đặt gọn gàng sang một bên, rồi mới vào trong nhà.

Hai bàn tay của cô vì phải hái lá thuốc, làm việc quần quật suốt ngày mà trở nên sần sùi, đầy vết thương, làn da cũng thô ráp, vì lạnh mà tái nhợt đi. Ngày nào cũng thế, từ sáng sớm tới tối mịt, Lâm Sơ Nguyệt phải lên núi hái thuốc, nếu không hái được nhiều thì cô sẽ phải ăn một trận đòn roi của Dung Dung, và không được ăn cơm...

Sau khi bà ngoại mất, Dung Dung càng đối xử với cô thậm tệ hơn, thậm chí còn mang cả nhân tình về nhà, trong một lần ông ta thấy Lâm Sơ Nguyệt xinh đẹp, suýt chút nữa mà cưỡng bức cô.

Lâm Sơ Nguyệt chống trả, lại bị Dung Dung bạt tai, quãng thời gian đó cô phải ngủ trong chuồng gà, tránh xa nhân tình của bà ta. Vậy mà hôm nay không biết tại sao, bà ta lại đối xử tốt với cô như thế.

Lâm Sơ Nguyệt có vẻ ngoài rất xinh đẹp, mái tóc đen dài xõa tới eo, đôi mắt long lanh to tròn, hàng mi cong dài, sống mũi cao dọc dừa và đôi môi chúm chím, cơ thể thường xuyên vận động nên rất cân đối. Đàn ông trong làng ai cũng để mắt tới cô, nhưng cô không chịu mở lòng với ai cả.

Dưới làn nước ấm, cô thoải mái, ngâm nga hát, hơi nước xung quanh tản ra bao bọc làn da trắng sứ, thân hình thon gọn, đường cong như ẩn như hiện cùng với suối tóc mượt mà chạm vào làn nước, Lâm Sơ Nguyệt như là một tiên nữ giáng trần lạc xuống trần gian.

Đột nhiên, một bàn tay to múp míp từ đâu vươn ra, chạm vào bờ vai cô, Lâm Sơ Nguyệt giật mình, vội vàng quay phắt đầu ra phía sau.

"Tiểu mỹ nhân, sao lại tắm một mình thế này? Cho ta tắm với nào?"

Lâm Sơ Nguyệt biến sắc mặt, nhìn tình nhân của Dung Dung chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, thân hình béo ục ịch, núc ních mỡ, ông ta còn cố tình lắc lư, ánh mắt đầy thèm thuồng nhìn khắp cơ thể cô.

Cô lùi lại phía sau, đưa mắt tìm kiếm quần áo của mình, ông ta không nhịn được nữa, nhảy phắt xuống nước làm bọt nước bắn lên tung tóe.

"Ha ha...Tiểu mỹ nhân, sợ gì chứ? Để cho ta ôm một cái nào?"

Lâm Sơ Nguyệt ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông ta, cô cau mày đầy chán ghét, sau đó không hoảng sợ mà lấy ngân châm trong đống quần áo, phi trúng vào đúng huyệt trên người ông ta, chỉ thấy ông ta khựng lại, sau đó úp mặt ngã tùm xuống nước.

Nhưng cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đúng lúc này, Dung Dung nghe thấy tiếng động lạ bèn mở cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng nhân tình của mình và Lâm Sơ Nguyệt ở chung một chỗ, nét mặt bà ta bỗng nhiên chuyển biến, giận dữ vô cùng đáng sợ.

"Con khốn ti tiện này! Mày làm cái gì thế hả?!"

Dung Dung lao tới, thô bạo túm lấy tóc của Lâm Sơ Nguyệt, lôi cô ra khỏi bồn tắm.

"Đồ ranh con láo toét! Mới có tí tuổi đã học thói quyến rũ đàn ông!"

Dung Dung liên tục vừa chửi vừa tát cô thật mạnh, hai gò má của Lâm Sơ Nguyệt đau rát vô cùng, bà ta còn đi lấy chiếc roi mây của mình, vụt lên người cô không thương tiếc, Lâm Sơ Nguyệt đau đớn, cô cắn chặt răng để không kêu lên, Dung Dung đánh một lúc thì mệt, đôi mắt long lên sòng sọc, gằn giọng mà nói:

"Con đĩ non! Ngày mai cuốn gói khỏi đây, lên thành phố A, gả cho nhà họ Tiêu cho tao!"

Gả cho nhà họ Tiêu?

Lâm Sơ Nguyệt trợn tròn mắt, Dung Dung lộ ra nụ cười độc ác...

"Thiếu gia nhà họ Tiêu là một người xấu xí, còn bị bệnh hiểm nghèo, mày gả vào trong đó, xứng đôi vừa lứa quá rồi còn gì!"

"Không..."

Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu quầy quậy, không muốn phải gả đi, Dung Dung quát lên:

"Không cái gì?! Mày không đi cũng phải đi! Nếu không bây giờ tao sẽ ném mày ra bên ngoài tuyết, cho mày chết cóng thì thôi!"

Lâm Sơ Nguyệt sợ hãi, so với việc chết cóng ở bên ngoài kia thì cô đành phải lựa chọn...gả cho thiếu gia nhà họ Tiêu...

Cô không biết rằng đây là âm mưu của Dung Dung, bà ta nhận được một khoản tiền lớn, bắt Lâm Sơ Nguyệt phải gả cho thiếu gia nhà họ Tiêu đó. Sáng hôm sau trời vẫn còn tờ mờ, Dung Dung đã đuổi cô ra khỏi nhà, bà ta độc ác tới nỗi chỉ cho cô đủ tiền mua vé tàu, sau trận đòn roi hôm qua, Lâm Sơ Nguyệt không được ăn cơm, cộng thêm với vết thương trên người, cô mệt mỏi tìm một chỗ để ngồi, lôi quyển sách lén giấu được trong người ra để đọc.

Lâm Sơ Nguyệt rất ham thích đọc sách về y thuật, nhưng luôn phải lén Dung Dung đọc nó, nếu bà ta mà phát hiện ra, thể nào cũng xé nát nó đi.

Bây giờ, cô chỉ muốn dành chút ít thời gian còn sót lại để đọc hết cuốn sách này, trước khi gả vào ngôi nhà đó, nghe đồn Tiêu thiếu gia đó rất xấu xí, tính khí còn thất thường, bên cạnh còn nuôi chó sói. Lâm Sơ Nguyệt chỉ mới biết vậy thôi đã đủ sợ hãi, số phận của cô bất hạnh quá...

Bỗng nhiên, một ý nghĩ chạy trốn lóe lên trong đầu cô. Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người từ đâu lao tới, anh ta ngã xuống bên cạnh chân cô, mùi máu tanh nồng xộc lên mũi Lâm Sơ Nguyệt. Chưa kịp để cô phản ứng, khoang tàu bấy giờ vang lên từng tiếng chửi bới ồn ào.

"Mau tìm thằng khốn kia cho tao!"

"Khốn kiếp! Nếu tìm ra nó, nhất định tao sẽ băm vằm nó ra thành trăm mảnh!"