Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 12

Dựa theo phân tích của Đỗ Cửu thì lúc này Hoắc Cửu đã có một chút cảm tình với Hoắc Triều Hoa, phần nhiều là dựa vào cảm xúc của tuổi mới lớn, cho nên trong phút giây nhìn thấy Hoắc Triều Hoa phản ứng đầu tiên của y là không muốn bị cô nhìn ra.

Nhưng mà lần tránh né này của y khiến tâm trạng Hoắc đại thiếu không được tốt đẹp cho mấy.

Cái gì gọi là người ngoài cuộc tỉnh táo, Tiểu Cửu có tình cảm thế nào với Triều Hoa hắn đã nhìn ra được từ lâu, nếu không cũng sẽ không ra tay sớm như vậy.

Dựa vào tính cách của Tiểu Cửu, nếu hắn không thô bạo vạch rõ thì chỉ sợ rằng y sẽ mãi mãi không hiểu được, mà cho dù có hiểu rõ cũng sẽ lựa chọn trốn tránh.

Nhưng mà nhìn tình hình hiện tại thì tình cảm của Tiểu Cửu với Triều Hoa còn nhiều hơn hắn suy đoán một chút, đây không phải là chuyện tốt.

Hoắc đại thiếu híp híp mắt, đưa tay ra lần nữa kéo Đỗ Cửu trở lại lòng mình, gật đầu với Hoắc Triều Hoa: "Về rồi à, chơi vui không?"

"Ba, anh Cửu!" Suy cho cùng thì Hoắc Triều Hoa vẫn còn nhỏ tuổi nên chưa thể nhìn thấu được, hơn nữa do tư duy ràng buộc nên nhất thời không nhìn ra được chuyện gì không ổn, cười hì hì đi qua, "Con không ở đây hai người có nhớ con không?"

Đỗ Cửu đờ người không dám động đậy, sợ một khi mình phản kháng sẽ chọc cho anh trai làm ra hành động càng quá mức hơn, y cố gắng khiến bản thân cười như thường: "Dĩ nhiên là có rồi, anh chỉ có mỗi một đứa em gái là em thôi, sao lại không nhớ được chứ." Y cố ý nhấn mạnh hai từ "em gái" này, ý là thuyết phục chính mình cũng như đang nói với người phía sau rằng y không có ý gì khác.

Có lẽ những lời này khiến người kia vừa lòng, Hoắc đại thiếu thoáng thả lỏng ra một chút, tuy rằng vẫn ôm y nhưng động tác cũng không tới nỗi mờ ám.

Hoắc Triều Hoa càng không thể nhìn ra được, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn kể hết chuyện thú vị trong trại hè với hai người, ngay cả đồ đạc cũng không kịp đem vào phòng.

Bởi vì có đoạn nhạc đệm này, buổi tối Đỗ Cửu bị baba chủ tịch lăn lộn hết một trận, ép y bảo đảm không được có ý gì khác với Hoắc Triều Hoa mới chịu buông tha.

Từ đó về sau, phần tình ý kia của Đỗ Cửu với Hoắc Triều Hoa mới dần tiêu tan, y cố gắng đối xử với cô như em gái mình, đợi tới kỳ nghỉ hè kế tiếp thì đã không còn lại chút gì, chỉ xem cô như em gái mà thôi.

Nhưng mà y vẫn từ chối công khai quan hệ của bản thân với baba chủ tịch, cùng baba chủ tịch đặt ra điều kiện, đóng cửa lại bên trong hắn muốn làm gì cũng được nhưng bên ngoài nhất định phải giữ hình tượng anh em.

Chỉ là giấu được người ngoài, sao có thể giấu được Hoắc Triều Hoa cùng bọn họ ở chung mỗi ngày, cho dù cô có vô tâm tới đâu thì dần dần cùng nhìn ra được khác thường.

Có một hôm cô trực tiếp đυ.ng trúng lúc hai người đang thân thiết.

Baba chủ tịch hứng lên kéo Đỗ Cửu vào nhà kính trồng hoa làm một phát, không ngờ Hoắc Triều Hoa vừa ra ngoài lại vòng về định mang hoa tươi trong nhà kính tặng mấy bạn nhỏ trong cô nhi viện.

Lúc cô bước vào baba chủ tịch vừa mới đè lên người Đỗ Cửu hôn môi y, một tay vói vào vạt áo, tay kia dò xuống phía dưới, hai người đang làm gì thì ai nhìn vào cùng hiểu được ngay.

Rõ ràng Hoắc Triều Hoa bị dọa sợ, đơ người tại chỗ, nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Nhưng Đỗ Cửu lại đưa tay đẩy baba chủ tịch ra ngồi dậy, mặt thoạt hồng thoạt trắng, cúi gằm đầu xuống cài nút áo, chỉ là đầu ngón tay run rẩy nên mất cả buổi cũng không cài được cái nào.

Hoắc đại thiếu sầm mặt xuống: "Bước vào không biết gõ cửa sao?"

Hoắc Triều Hoa lấy lại hồn vía, lập tức bịt mắt lại: "Con không nhìn thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi ạ..." Tuy miệng nói vậy nhưng không nhịn được nhìn trộm qua khe hở ngón tay.

Không có sợ hãi cũng không có kỳ thị, sắc mặt Đỗ Cửu lập tức tốt lên.

"Ba với anh Cửu..." Cô dò hỏi, trong giọng nói đơn thuần chỉ chứa sự tò mò, "Hai người..."

"Đúng." Hoắc đại thiếu quen tay giúp Đỗ Cửu cài nút áo, thản nhiên thừa nhận, "Như con nhìn thấy đấy, ba và Tiểu Cửu yêu nhau, chúng ta ở bên nhau."

Đỗ Cửu khẽ mở miệng nhưng cuối cùng trầm mặc, xem như đồng ý với lời hắn nói.

Hoắc Triều Hoa bụm mặt không hé răng tựa như đang suy nghĩ gì, mấy giây sau cô mới cất lời: "Chúc mừng." Nói xong buông tay nghiêng đầu ngắm nghía hai người, bật cười: "Nhìn lại thì ba và anh Cửu đúng thật rất xứng đôi."

Ánh mắt cô dừng trên người Đỗ Cửu, môi nở nụ tinh nghịch: "Cho nên sau này em phải gọi anh Cửu là mẹ rồi?"

Đỗ Cửu nghẹn lời, bỗng chốc không biết phải đáp lại thế nào.

Hoắc đại thiếu dường như rất vừa lòng vời lời nói của cô, không tỏ vẻ gì nhận lấy: "Đúng là như vậy."

Đỗ Cửu hung dữ trừng hắn một cái, quay đầu nhìn sang Hoắc Triều Hoa, ánh mắt chợt sáng chợt tắt cuối cùng biến thành hai từ: "Cảm ơn."

Hoắc Triều Hoa chớp chớp mắt: "Không cần phải nói cảm ơn với em, hai người hạnh phúc là được rồi, nhưng mà," Cô bẹp bẹp miệng, "Hai người vậy mà giấu em lâu như vậy, em đau lòng quá."

Đỗ Cửu có hơi bối rối: "Không, không có, không phải chúng ta cố ý gạt em, chỉ là..." Là y sợ bị cô nhìn bằng con mắt khác nên mới không thể mở miệng.

"Ây da, em biết rồi, em hiểu mà." Hoắc Triều Hoa vội xua xua tay, cô không phải đứa trẻ nên chuyện gì nên hiểu cũng hiểu được, "Chỉ cần ba với anh Cửu vui vẻ là được rồi, không cần chú ý nhiều tới em, anh Cửu yên tâm đi, em sẽ không nói với ai hết."

Dứt lời không chờ hai người đáp lại đã ôm lấy một bó hoa được cắm xong từ bên cạnh vào ngực: "Em đi trước đây, hai người cứ tiếp tục đi, em không quay lại nữa đâu!" Nói rồi chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Đỗ Cửu nhìn theo bóng lưng cô khẽ thở phào một hơi, nhớ tới dáng vẻ hoảng loạn của cô, khóe môi lại không nhịn được hơi câu lên.

"Vui lắm sao?" Hoắc đại thiếu ôm y vào lòng, cắn nhẹ lên vành tai y.

Đỗ Cửu mím môi, cũng không giấu đi cảm xúc của bản thân mình mà thật lòng đáp: "Vui lắm, Tiểu Hoa là em gái, là người nhà." Người được y xem là người nhà vốn đã rất ít rồi, anh trai là một, thêm một Tiểu Hoa nữa, y không mong sẽ bị Tiểu Hoa chán ghét.

"Em đấy..." Hoắc đại thiếu thầm thở dài một tiếng lại không so đo thêm nữa, bàn tay to lớn luồn vào áo y, môi lưỡi liếʍ láp lên vành tai y, "Nếu Tiểu Hoa đã bảo chúng ta tiếp tục thì chúng ta cũng nên làm tiếp thôi."

Lỗ tai nhạy cảm bị đùa giỡn khiến thân thể thiếu niên nhũn ra, đành giao bản thân mình cho người đàn ông phía sau.

Sau khi nói rõ với Hoắc Triều Hoa xong thì lúc ở nhà baba chủ tịch càng ngày càng trắng trợn táo bạo hơn, nhưng mà Đỗ Cửu nhanh chóng lại phải chào đón học kỳ cuối cùng của cấp 3, vì thi đại học nên baba chủ tịch phải kiềm chế lại, thời gian này trôi qua đặc biệt yên ổn, từ mỗi ngày một lần giảm còn một tuần hai lần.

Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Cửu đóng vai học sinh nhưng lại là lần đầu tham gia thi đại học, nhưng y vẫn luôn nghiêm túc học hành, suy cho cùng thì Hoắc Cửu cũng là học bá xếp thứ nhất, thi cử với y không tính là chuyện khó.

Baba chủ tịch cố ý dành ra mấy ngày trống trong lúc y thi, chẳng những đưa y tới phòng thì còn luôn ở bên ngoài chờ đợi y.

Nói thật lúc Đỗ Cửu ra cổng nhìn thấy baba chủ tịch đúng là có hơi cảm động, suy cho cùng thì baba chủ tịch ngoài du͙© vọиɠ khống chế mạnh ra thì cũng xứng đáng là một người yêu không tồi, vừa mạnh mẽ vừa táo bạo, giữa bá đạo lại chất chứa quan tâm, ngay cả khi làʍ t̠ìиɦ cũng bận tâm tới cảm giác của Đỗ Cửu trước, sau khi xác định Đỗ Cửu được sung sướиɠ rồi mới lo phần mình.

Nếu đứng ở góc nhìn của Hoắc Cửu thì thật ra đã thích y, chỉ là vì trong lòng có hơi kiêu ngạo cộng thêm chuyện ban đầu baba chủ tịch ép buộc y nên không mở miệng nói ra.

Nhưng mà Đỗ Cửu bẩm sinh thiếu mất một sợi dây với tình yêu, cảm giác với baba chủ tịch chỉ dừng lại ở một bạn giường khiến y hài lòng mà thôi, cũng không có thêm ý nghĩ khác.

Huống hồ gì baba chủ tịch chỉ thích vai diễn Hoắc Cửu của y chứ không phải là chính y, từ khi bắt đầu chỉ là giả dối thì đào đâu ra chân tình?

Đương nhiên quan trọng nhất y là một người nhập vai, đã định sẵn không thể chỉ dừng bước ở một thế giới mãi.

Sau khi thi đại học xong, baba chủ tịch cố ý trích ra nửa tháng dẫn Đỗ Cửu và Hoắc Triều Hoa làm một chuyến du lịch gia đình, đây là lần đầu tiên 3 người cùng nhau ra ngoài chơi trong suốt nhiều năm qua, Hoắc Triều Hoa cực kỳ thích thú, Đỗ Cửu cũng rất vui vẻ vì có thể nếm được đồ ăn ngon chính gốc.

Điểm đến là Đỗ Cửu và Hoắc Triều Hoa cùng chọn, là thành phố du lịch ven biển có tiếng, ánh nắng bờ cát sóng biển và hải sản, thả lỏng nghỉ ngơi một trận trọn vẹn.

Đương nhiên trong lúc đó baba chủ tịch không quên kéo Đỗ Cửu đi thực hành thêm các kiểu play, dường như là muốn bù lại mấy tư thế có thiếu lúc trước.

Ban ngày có đồ ăn ngon, ban đêm lại học bảng chữ cái, cả thể xác lẫn tinh thần Đỗ Cửu đều sung sướиɠ, bây giờ lại không cảm thấy ngày sinh tháng đẻ của mình không hợp với thế giới này nữa, cũng không thèm chấp chuyện tính hướng nam chính bỗng dưng thay đổi.

Không phải chịu cực hình, không có tai nạn giao thông, không có trở mặt cũng không có khổ tình, cái loại thế giới vừa được hưởng thụ vừa được thêm điểm này quả thật quá tốt đẹp!

Lúc chọn trường đại học Đỗ Cửu cũng chọn đại học A như cốt truyện, trong cốt truyện gốc là vì không muốn rời xa Hoắc Triều Hoa, còn hiện tại là vì bị baba chủ tịch bắt ép.

Đỗ Cửu thấy không hề gì, nhưng dựa theo tâm lý Hoắc Cửu thì vẫn phải làm giá một chút rồi mới chịu đồng ý.

Tháng năm lướt mau, thoáng cái đã tới năm ba đại học, Hoắc Triều Hoa đã sắp tới tuổi thành niên, cốt truyện bước vào năm cao trào nhất.

Qua mấy năm Ngũ Gia Huân bỗng dưng thông suốt, nhận ra bản thân thật lòng yêu Hoắc Triều Hoa, còn chưa nghỉ đông xong đã lập tức chạy tới nhà họ Hoắc, ý đồ rất rõ ràng.

Sau đó quả nhiên bị Hoắc Triều Hoa phát cho thẻ người tốt rồi từ chối, nhưng mà nhìn bộ dạng thì hiển nhiên không có ý định từ bỏ.

Đỗ Cửu làm một kẻ cuồng em gái đủ chuẩn dứt khoát đứng ra ngăn cản, thậm chí nói lời độc ác muốn tuyệt giao, thật ra baba chủ tịch lại đứng về phía Ngũ Gia Huân, hai người vì chuyện này mà quậy một trận với nhau, cuối cùng Đỗ Cửu không thể không cúi đầu trước "da^ʍ uy" của baba chủ tịch.

Nữ phụ Quan Tuyết San của Đỗ Cửu cũng đã làm sinh viên trao đổi tới đại học A, sau đó vừa gặp đã yêu Đỗ Cửu, bắt đầu nhiệt tình ráo riết theo đuổi.

Đỗ Cửu biết sẽ có chuyện này nên đã nghĩ sẵn lời từ chối, nhưng Quan Tuyết San rất thông minh, cũng không nói thẳng ra mà cứ mãi dựa vào trùng hợp ngẫu nhiên gặp y, bên cạnh còn có bạn bè nên Đỗ Cửu chỉ có thể vờ như không biết gì, vẫn đối xử với cô như bao người khác, cũng không làm chút gì vượt quá giới hạn.

Chỉ là y không ngờ được thái độ ấy của mình càng khiến Quan Tuyết San cảm thấy hứng thú, bắt đầu ra tay từ bạn bè bên cạnh y.

Đứng mũi chịu sào chính là Ngũ Gia Huân.

Ngũ Gia Huân không biết quan hệ giữa Đỗ Cửu và baba chủ tịch, cực kỳ "nhiệt tình" mà vớt chuyện này vào người.

Vì vậy cuối tuần Đỗ Cửu hẹn với Ngũ Gia Huân nhưng lúc tới nơi chỉ thấy được Quan Tuyết San đang cười tủm tỉm.

Đỗ Cửu tuyệt đối tin tưởng là do thằng nhóc Ngũ Gia Huân này đang trả thù việc y ngăn cản cậu ta theo đuổi Hoắc Triều Hoa!

Y do dự một lát, đang định ngồi xuống nói rõ với Quan Tuyết San, ngẩng đầu nhìn sang lại bắt gặp baba chủ tịch đang ngồi ngay bàn bên cạnh, đối diện là một cô gái dịu dàng điềm đạm, đúng là nữ số 2 Tô Tích Quân.

Bốn mắt nhìn nhau mà ý nghĩ duy nhất trong đầu Đỗ Cửu lúc này là thằng ranh Ngũ Gia Huân chán sống rồi, mất đi chỗ dựa boss lớn baba chủ tịch thì có thể theo đuổi được Hoắc Triều Hoa mới lạ ấy!