Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 10

Đỗ Cửu đồng ý suy nghĩ nên baba chủ tịch cũng giữ lấy lời hứa cởi bỏ dây xích trên tay chân cho y, có lẽ là do thế giới trước bị nhốt 300 năm, tập mãi cũng quen, lần này thế mà Đỗ Cửu không có bao nhiêu cảm giác lấy lại được tự do, ngược lại cảm thấy ở lì trong phòng có người hầu ăn hầu uống hầu chơi càng sung sướиɠ hơn.

Phản ứng này làm y có hơi sợ.

Đệch mợ, đừng bảo là y bị Tần Cửu Chiêu ngược ra hội chứng Stockholm rồi đấy nhé?

Đỗ Cửu hốt hoảng, lập tức yêu cầu hệ thống kiểm tra giúp mình.

Dường như hệ thống cảm thấy hình dạng con trai cực kỳ thoải mái nên vẫn không biến trở về, nó thò đầu ra từ khe hở của vỏ trai: "Ta đâu phải là bác sĩ tâm lý."

Đỗ Cửu hừ lạnh một tiếng: "Vậy mi còn có tác dụng gì?!" Tần Cửu Chiêu thì cũng cho qua đi, thực ra không nhìn được dấu hiệu đổi khác nào, nhưng baba chủ tịch thay đổi rành rành ra đấy mà nó thấy được còn gạt y, thiệt sự là đồng đội heo mà!

Hệ thống ấm ức thật sự: "Thì số liệu bình thường mà..."

Đỗ Cửu: "Số liệu là chết còn người thì sống, thế giới trước không phải số liệu cũng bình thường sao, kết quả thế nào hả? Bộ mi không thể học được cách ứng biến hả?!"

Hệ thống: "Ta không phải người mà."

Đỗ Cửu không còn gì để nói nữa.

Y cảm thấy có khi y sẽ bị hệ thống nhà mình chọc tức chết vào một ngày nào đó.

Nhưng mà quậy một trận như vậy cũng làm y không còn tâm tình đâu để đi suy xét tới hội chứng Stockholm nữa, dù sao Tần Cửu Chiêu đã không còn, nghĩ thì làm được gì.

Y chớp mắt vứt chuyện này đi, bắt đầu nhập vai Hoắc Cửu đi ra vườn hoa hóng gió.

Hệ thống thấy vậy cũng nuốt trở vào lời nó định nói ra.

Nó muốn nhắc nhở Đỗ Cửu rằng, chẳng lẽ y không nhận ra bản thân cứ nhắc tới Tần Cửu Chiêu mãi sao? Cho dù là chửi rủa bực tức nhưng tóm lại ba từ Tần Cửu Chiêu này vẫn được y ghi tạc sâu vào lòng, mà không giống như những thế giới trước kia, nhân vật trong đó chỉ cần một cái chớp mắt đã bị y quên mất.

Hệ thống cũng không hiểu được tình yêu như Đỗ Cửu, nhưng nó từng nhìn thấy qua tình cảm trai gái ở nhiều thế giới, nên ít nhiều gì cũng sẽ hiểu được một chút, loại tình huống như Đỗ Cửu hiện giờ nó cũng từng gặp qua cho nên vẫn hơi lo.

Nhưng hiện giờ xem ra là nó nghĩ nhiều rồi, Đỗ Cửu quả nhiên vẫn là Đỗ Cửu không tim không phổi kia, xem chừng qua một hai thế giới nữa sẽ dần dần quên mất Tần Cửu Chiêu.

Vì để nhập vai Hoắc Cửu, Đỗ Cửu đi dạo trong vườn hoa hai vòng lại vào nhà kính trồng hoa ngồi yên một lát, nhìn chằm chằm cây tử đằng đang rũ xuống mà ngẩn người, dường như đang cố tiếp thu chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, trong đầu thật ra đang tụm lại tiếp tục xem phim với hệ thống, ba năm trong phòng tối làm y bỏ lỡ không ít thứ.

Lần ngồi này ngồi luôn cho tới khi mặt trời khuất núi, thấy chắc cũng đủ rồi, Đỗ Cửu đứng dậy trở về phòng, bước vào phòng khách đang muốn lên lầu 2 lại nhìn thấy người làm tới lui bận rộn, không biết đang khuân vác thứ gì.

"Lại đây." Hoắc đại thiếu đang ngồi trên sô pha phòng khách, thấy y tiến vào thì vẫy tay với y.

Đỗ Cửu đi qua, do dự một lát cuối cùng ngồi xuống cạnh hắn.

Hiển nhiên Hoắc đại thiếu cực kỳ hài lòng, vươn tay ra phía sau ôm lấy y: "Anh sai bọn họ dọn phòng em sang cách vách phòng anh, hay là, em muốn vào ở chung phòng với anh hơn?"

Hơi thở ấm áp phả lên vành tai khiến Đỗ Cửu run lên, tai khẽ đỏ: "Không, không cần..."

Y theo thói quen nhìn quanh bốn phía, sợ bị người khác nhìn thấy, đương muốn tránh ra lại bị Hoắc đại thiếu ôm chặt hơn, lấy máy tính bảng ra nhét vào tay y: "Còn mất một lúc nữa mới có thể dọn xong, em ở lại đây chơi trò chơi cùng anh đi."

"Anh..." mặt Đỗ Cửu tái nhợt, nét mặt lộ rõ sự hoảng loạn không biết nên làm gì, nếu quan hệ của y và anh trai bị phơi bày thì những người hầu kia sẽ nhìn y ra sao, nếu bị bạn bè biết được, còn có Tiểu Hoa nữa...

Hoắc đại thiếu xoay mặt y sang để y nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt rét căm, giọng nói lạnh lẽo: "Vì sao lại muốn tránh đi chứ? Cảm thấy khó xử sao? Hay em vẫn thấy quan hệ của chúng ta không thể để người khác biết được?"

"Không... không..." Đỗ Cửu bị vẻ mặt đột ngột thay đổi của hắn dọa sợ tới mức run rẩy, mặt trắng bệch, lông mi run run.

Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên hiện rõ sự kinh sợ, bất an cùng nghi hoặc, lại mang thấy mấy phần cầu xin, trái tim Hoắc đại thiếu lập tức mềm nhũn nhưng vẫn không muốn dễ dàng buông tha cho y: "Em cảm thấy rất khó chịu vì bị anh thích sao? Hay là cảm thấy xấu hổ khi bị người khác biết được?"

"Không, không phải." Dường như tới giờ Đỗ Cửu mới kịp phản ứng lại, nhưng trước giờ y vẫn luôn ít nói nên không biết phải làm gì để diễn tả nỗi bộn bề trong lòng, trong lúc gấp gáp mới xoay người ngã về trước, cả người tự nhào vào lòng Hoắc đại thiếu, chủ động ôm lấy hắn, trong miệng lặp lại mấy câu "Em không có" "Không phải mà."

"Vậy là vì sao? Nói anh nghe." Hoắc đại thiếu thuận thế ôm lấy y, khe khẽ vuốt ve lên cổ y, động tác nhẹ nhàng, giọng nói cũng dịu xuống.

"Chỉ là em... em..." Đỗ Cửu bị sự dịu dàng của hắn mê hoặc thêm lần nữa, trúc trắc nói ra lời nói từ tận đáy lòng, "Em sợ... sợ, sợ chúng mình là anh em... em..." Đang từ anh em lại đột ngột trở thành người yêu, người ngoài sẽ nghĩ gì đây.

Y nói năng lộn xộn nhưng Hoắc đại thiếu vẫn hiểu được, hắn lùi lại một chút sau đó nâng cằm Đỗ Cửu lên khiến y nhìn mình: "Anh biết em muốn nói gì, đã có anh ở đây thì em sợ gì chứ? Chúng ta không phải anh em ruột, chuyện này tất cả mọi người đều biết."

Nói tới đây hắn khẽ nhướng mày: "Em để ý tới cái nhìn của người ngoài như vậy sao?"

"Không có." Đỗ Cửu phản bác theo bản năng.

"Vậy thì em lo gì chứ?" Hoắc đại thiếu nói, "Cuộc sống là em cùng anh trải qua, cớ chi phải để ý tới lời nói của người khác."

Thật ra đạo lý này Đỗ Cửu cũng hiểu được, chỉ là trong chốc lát y không cách nào quen được, tựa như hiện giờ rõ ràng người hầu vẫn đang vùi đầu làm việc của mình, y lại cảm thấy như thể tất cả mọi người đều đang nhìn trộm mình.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta chơi trò chơi nhé?" Hoắc đại thiếu hôn lên môi y một cái rồi mới buông y ra.

Mặt Đỗ Cửu ửng đỏ, nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu: "Em đâu phải trẻ con đâu..." Nhưng thật ra trong lòng rất vui vẻ, từ nhỏ y đã không có cha, sau đó người mẹ không thân thiết lắm với y cũng mất đi, đã lâu rồi y mới có lại cái cảm giác được yêu thương như trân bảo này.

Hoắc đại thiếu nhận ra được sự thay đổi cảm xúc của y, nhướng mi, dịu dàng ôm y vào lòng khẽ cười: "Đúng đúng đúng, em không phải trẻ con nữa, em là cục cưng của anh."

Mặt Đỗ Cửu càng đỏ hơn.

Hai người ngồi trên sô pha cùng chơi trò chơi, tiện thể ăn luôn cơm chiều rồi mới lên lầu đi xem phòng mới của Đỗ Cửu.

Bố cục trong phòng không khác nhiều so với phòng cũ, mấy người làm bày trí mọi thứ như cũ, vừa mới nhìn vào gần như không nhận ra được đây là một căn phòng khác.

Điểm khác nhau lớn nhất chính là có thêm một cánh cửa cạnh tủ quần áo, Đỗ Cửu nhìn baba chủ tịch khoanh tay đứng phía sau, trên mặt đều là vẻ tò mò đưa tay mở cửa ra, quả nhiên thấy được phòng của baba chủ tịch.

Ha ha, y biết thừa mà.

Đỗ Cửu thầm bĩu môi trong lòng, lấy cái loại biếи ŧɦái cuồng khống chế này của baba chủ tịch thì làm sao có thể để y ở một mình được, có cái cửa này thì khác gì ở chung một phòng đâu?

Y xoay người lại, trên mặt mang theo một chút không vui, nhăn mày nhìn baba chủ tịch, đến cuối cùng chỉ khẽ hé miệng nhưng không có dũng khí để nói ra.

Hiển nhiên Hoắc đại thiếu hiểu được tính tình y, dù trong lòng có dậy sóng thì ngoài mặt vẫn nhàn nhã nhìn y, thấy vẻ mặt ai kia ảm đạm bèn bước tới ôm chặt lấy người ta: "Bé cưng đừng cả nghĩ nữa, anh đã nói là sẽ không làm gì em thì tuyệt đối không nuốt lời, anh sẽ đợi tới ngày mà em cam tâm tình nguyện."

Mày Đỗ Cửu giãn ra, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều nhưng trong lòng lại khóc không ra nước mắt, dừng mà người anh em, không cần đợi đâu, cùng lắm là bảy ngày thôi, bảy ngày sau thì cho dù y không cam tâm tình nguyện cũng phải cam tâm tình nguyện, nói không chừng còn sẽ khóc la cầu xin hắn ấy ấy mình.

Dù sao thì hôn cũng hôn rồi, nên sờ cũng sờ rồi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng thôi, kiên trì làm gì chứ?

Nhưng mà baba chủ tịch thật sự cố thủ ở chỗ này không vượt qua lấy một bước.

Mấy ngày liên tiếp hắn đều ở nhà cùng Đỗ Cửu, tựa như đang nghỉ hè cùng y vậy. Buổi sáng hai người cùng nhau rời giường, cùng nhau chạy bộ, ăn sáng xong Đỗ Cửu chơi game xem phim đọc sách còn baba chủ tịch ngồi cạnh làm việc, sau khi ăn trưa lại cùng ngủ trưa, thức dậy Đỗ Cửu đi phòng đàn luyện đàn, baba chủ tịch sẽ ở cạnh bên nhìn y.

Cuộc sống như vậy xem chừng cũng yên bình.

Đương nhiên cũng không thể thiếu mấy chuyện không được "yên bình" cho lắm, cả tay cả miệng đều dùng tới hết rồi, nhưng vẫn không chịu làm tới bước cuối cùng kia.

Rất nhiều lần Đỗ Cửu đều không nhịn được muốn nằm yên cho baba chủ tịch cᏂị©Ꮒ, nhưng vì để không OOC vẫn phải nhịn xuống.

Nhưng mà nhìn ngày Trường Xuân Ti phát tác càng ngày càng gần, y cũng không thể không mau chóng nghĩa ra cách gì đó vừa không OOC vừa tự nhiên để làm tới.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Cửu quyết định đi tìm đường chết một trận, đi quán bar, hơn nữa còn là gay bar.

Dựa theo tâm lý Hoắc Cửu thì bỗng dưng bị đàn ông tỏ tình, hơn nữa y không phải không có cảm giác gì với người tỏ tình, dưới sự mâu thuẫn ấy sẽ sinh ra tò mò về mặt này, do đó muốn tìm hiểu thêm cũng chẳng lạ gì.

Dựa vào tính cách của y chắc chắn sẽ không đi kể với Ngũ Gia Huân, suy đi tính lại thì chỉ có đi quán bar mà thôi.

Chờ khi đến quán bar xảy ra chuyện gì thì đã không phải là lỗi của y rồi.

Đỗ Cửu vẫn luôn chờ đợi thời cơ, cuối cùng vào ngày thứ chín công ty có việc cần baba chủ tịch tự mình ra mặt, Đỗ Cửu cố ý xin baba chủ tịch tiện đường dẫn y đi cùng, nói rằng y muốn tới thư viện một chuyến, xem chừng là do mấy hôm nay y biểu hiện ngoan ngoãn nên baba chủ tịch không từ chối.

Đỗ Cửu chờ trong thư viện tới chập tối sau đó lén trốn tài xế đi tới quán bar.

Lúc tới cửa y ngẫm nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho baba chủ tịch, đương nhiên không thể nói thẳng ra là mình đi tìm đường chết được, mà bảo là tò mò muốn hiểu rõ được suy nghĩ chân thật của mình lúc này, bảo là tới một nơi biểu diễn văn nghệ.

Nhưng mà đây thật sự là lần đầu tiên Đỗ Cửu tới dạng quán rượu này, trước kia y chưa đi qua bao nhiêu thế giới, hơn nữa phần lớn là thế giới BG, có một thế giới BL nhưng lại là cổ đại, y đóng một vai phụ nhỏ nên suất diễn không nhiều lắm, rất nhanh đã kết thúc rồi rời khỏi.

Quán bar cũng không tăm tối sơ sài như y nghĩ, ngược lại được bày trí cực kỳ tình thú, tràn ngập không khí nghệ thuật, cái quán bar này Đỗ Cửu tìm được trên mạng, nghe nói cực kỳ nổi tiếng trong giới.

Sau khi tiếng vào y mau chóng nhìn lướt qua một vòng, có lẽ là do trời vừa tối nên không có nhiều người lắm, tốp năm tốp ba ngồi rải rác, trên sân khấu lớn ở giữa có ca sĩ mặc áo da vừa đánh đàn ghi ta vừa ngân nga một bài ca dao.

Khi Đỗ Cửu vừa bước vào, không khí lặng đi mấy giây, y có hơi thất thố nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, vờ như là khách quen tìm một góc vắng người ngồi xuống.

Gần như vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại đã réo vang, cầm lên nhìn quả nhiên là baba chủ tịch.

Nếu muốn tìm đường chết thì chắc chắn phải làm tới cùng, y dứt khoát từ chối sau đó nhanh tay chọn một loại đồ uống có cái tên dễ nghe nhưng thật ra là rượu mạnh nhất.

Tiếp đó vừa bảo hệ thống tính xem thời gian baba chủ tịch lái xe qua đây là bao lâu, vừa tranh thủ tự chuốc say mình.

Chờ tới khi mê mang nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của baba chủ tịch, trong lòng y thầm giơ hai ngón tay, tốt rồi, tìm đường chết thành công.