Ngẩng đầu nhìn Vệ Vong Ngôn đang ôm chặt mình trước mặt, tuy bọn họ hiện tại đã ở bên nhau vài ngày, nhưng Vệ Du Nhiên không khỏi có chút hoảng hốt.
Tất cả những điều này quá viển vông, nếu không phải cơn đau nhức trên người vì bị chà đạp quá độ mà sinh ra, Vệ Du Nhiên thiếu chút nữa cho rằng hết thảy đều chỉ là một giấc mộng.
Nếu không có ra tai nạn xe cộ, nếu không có hệ thống, nếu trước khi cô tông cửa ra ngoài, Vệ Vong Ngôn kẹp duỗi tay giữ cô lại, vậy quan hệ bọn họ sẽ biến thành bộ dáng gì chứ?
……
Thời gian quay ngược lại khi Vệ Du Nhiên vừa phát hiện Vệ Vong Ngôn thích cô, cô và Vệ Vong Ngôn đang cãi nhau một trận.
Khi biết được Vệ Vong Ngôn thích mình, Vệ Du Nhiên cảm giác bộ não của mình như ngừng hoạt động, cô tựa như máy tính gặp một lỗi thật lớn, cả người đều không khoẻ.
Vệ Du Nhiên trước kia không phải chưa từng nghe qua Vệ Vong Ngôn nói hắn thích cô, nhưng lần nào cô cũng mặc định thích trong miệng Vệ Vong Ngôn thành tình cảm giữa người thân ruột thịt.
Cho nên khi cô biết được, Vệ Vong Ngôn thật sự có tình yêu nam nữ với mình, cô thật sự luống cuống tay chân, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là rời xa Vệ Vong Ngôn.
Thật ra cô thích đứa em trai Vệ Vong Ngôn này, chỉ là sự giáo dục và tam quân được hình thành từ nhỏ đến lớn đều đang nói với cô rằng tuyệt đối không thể cùng Vệ Vong Ngôn có bất luận thứ gì vượt qua giới hạn quan hệ chị em.
Trong lòng nghĩ như vậy, thân thể cũng hành động theo, sau khi tranh cãi không có kết quả với Vệ Vong Ngôn, Vệ Du Nhiên liền nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng vào lúc này, Vệ Vong Ngôn lại giật mạnh cổ tay cô: “Tỷ tỷ, hai người chúng ta không thể nói chuyện rõ ràng sao?”
Vệ Du Nhiên sao không muốn nói chuyện rõ ràng với hắn chứ, chỉ là vừa rồi cô tận tình khuyên bảo nói đạo lý với hắn một hồi, hắn vẫn quyết giữ ý mình, cho nên Vệ Du Nhiên cảm thấy hai người bọn họ cần bình tĩnh trong một khoảng thời gian sẽ tốt hơn.
Nghĩ đến đó, Vệ Du Nhiên liền nói: “Chị cảm thấy chúng ta hiện tại không có gì để nói, chúng ta vẫn nên bình tĩnh một lúc mới tốt hơn, trước lúc đó, chúng ta đừng nên gặp mặt.”
Dứt lời, Vệ Du Nhiên định hất tay Vệ Vong Ngôn rời đi, nhưng Vệ Vong Ngôn nắm quá chặt, cô thử mấy lần cũng không thể gỡ ra, đành phải nhíu mày nói: “Em đây là có ý gì? Mau buông chị ra!”
Nghe Vệ Du Nhiên nói như vậy, Vệ Vong Ngôn vẫn như cũ không buông, chỉ vì sợ làm đau cô, cho nên lực đạo trên nhẹ đi rất nhiều.
Nhìn Vệ Du Nhiên, Vệ Vong Ngôn uể oải không vui hỏi: “Tỷ tỷ…… Một lúc chị nói để bình tĩnh lại là bao lâu? Một ngày, hai ngày, hay là một tuần?”
Đây chính là lý do Vệ Vong Ngôn không chịu buông tay ra, hắn có thể nghe lời Vệ Du Nhiên, để cả hai bình tĩnh lại một lúc, nhưng Vệ Du Nhiên nói trước đó hai người bọn họ đừng gặp nhau, lại làm hắn không khỏi hoảng loạn.
Hắn rất sợ hãi, sợ hãi Vệ Du Nhiên sẽ trốn tránh hắn, không muốn gặp lại hắn, cho nên hắn mới hỏi như vậy.
Nhưng sợ cái gì thì tới cái đó, hắn vừa dứt lời, Vệ Du Nhiên liền nói: “Chờ chừng nào em có thể ý thức được chuyện này là không đúng, thì hai ta gặp nhau.”
Lời này vừa nói ra, Vệ Vong Ngôn rốt cuộc bình tĩnh không được.
Hắn không thể dừng thích Vệ Du Nhiên, cũng không thể không gặp Vệ Du Nhiên, càng không thể nhìn cô ở bên người khác ……
Hắn thật sự không biết nên làm như thế nào, mới có thể khiến Vệ Du Nhiên ở bên hắn, mà giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là tuyệt đối không thể để Vệ Du Nhiên rời khỏi nơi này!
Bởi vì hắn biết rõ, hôm nay một khi để Vệ Du Nhiên rời đi, thì hắn sau này gặp lại cô có bao nhiêu khó khăn ……
Nghĩ đến đó, Vệ Vong Ngôn trực tiếp cúi đầu hôn lên môi Vệ Du Nhiên, hắn hôn không có kỹ xảo gì, chỉ dựa vào bản năng mà làm.
Hắn tùy ý mυ'ŧ hôn cánh môi của cô, vói đầu lưỡi vào trong miệng cô, dưa đây không ngừng với đầu lưỡi của cô, cướp đoạt nước bọt trong miệng của cô.
Bởi vì nụ hôn này tới quá mức đột nhiên, cho nên Vệ Du Nhiên cũng không kịp phản ứng lại, còn vì trải nghiệm mới lạ xưa nay chưa từng có này, bị hôn đến mơ mơ màng màng.
Cho đến khi tay Vệ Vong Ngôn không an phận bắt đầu vuốt ve trên người cô, cô lúc này mới phản ứng lại bọn họ hiện tại đang làm gì, dùng sức đẩy hắn ra, giận dữ nói: “Em đang làm gì?! Chúng ta là chị em ruột!”
“Tỷ tỷ…… Em sẽ không để chị rời khỏi em……”
Dứt lời, Vệ Vong Ngôn chặn ngang bế Vệ Du Nhiên lên, không màng cô giãy giụa và hô to, bế thẳng cô về phòng.
Sau khi khoá trái cửa, Vệ Vong Ngôn liền ôm Vệ Du Nhiên lên trên giường, hắn cởi cáo khoác mỏng của mình ra, liền dùng phần tay áo trói chặt tay Vệ Du Nhiên.
Cứ như vậy, cô hoàn toàn chạy không được……
--------------
12 chương nữa là hoàn. Chắc tuần sau sẽ end nha mn!