Bạn bè bên người Vệ Vong Ngôn đều biết, Vệ Vong Ngôn là tên tỷ khống không hơn không kém, bình thường nói ba câu không rời khỏi chị gái, cả ngày khoe khoang chị mình tốt bao nhiêu.
Nhưng bọn hắn không biết chính là tình cảm Vệ Vong Ngôn dành cho tỷ tỷ Vệ Du Nhiên, từ lâu đã không phải tỷ khống đơn giản như vậy.
Bởi vì…… Hắn đã thích Vệ Du Nhiên, không phải loại thích em dành cho chị, mà là loại thích đàn ông dành cho phụ nữ.
Từ lúc hắn còn rất nhỏ, đã thích Vệ Du Nhiên, chỉ là lúc ấy, hắn thích còn tương đối thuần túy, không có rối rắm như hiện giờ, cũng không có nhiều dơ bẩn trong lòng như vậy ……
Vệ Du Nhiên so với Vệ Vong Ngôn lớn hơn hai tuổi, cho nên khi Vệ Vong Ngôn chỉ mới mấy tháng tuổi, còn chưa học nói được, Vệ Du Nhiên đã có thể đi nhà trẻ.
Sau khi Vệ Vong Ngôn ra đời, Vệ Du Nhiên mỗi ngày đều vây quanh người Vệ Vong Ngôn chơi với hắn, lúc đó tiểu Vệ Du Nhiên còn chưa tròn 3 tuổi không biết nên làm một người chị tốt như nào, cô chỉ cảm thấy em trai chơi rất vui, coi hắn như một con búp bê Tây Dương để đối đãi.
Nhưng Vệ Vong Ngôn mỗi lần nhìn thấy Vệ Du Nhiên đều sẽ cười, có đôi khi mở to mắt không thấy cô, còn sẽ khóc không ngừng.
Những đứa trẻ khác mở miệng học được chữ đầu tiên thường là mẹ mẹ, bằng không thì là ba ba, nhưng chữ đầu tiên Vệ Vong Ngôn học nói được lại là chị chị.
Mà từ khi Vệ Vong Ngôn học đi được, hắn liền biến thành cái đuôi nhỏ phía sau Vệ Du Nhiên, Vệ Du Nhiên đi đến đâu, hắn cũng phải đi đến đó.
Hắn rất thích ở bên Vệ Du Nhiên, ăn cơm muốn cùng ăn với cô, tắm rửa muốn cùng cô tắm, ngủ cũng muốn ngủ chung với cô.
Mà ở thời điểm dính Vệ Du Nhiên, Vệ Vong Ngôn thường làm nhất, đó chính là muốn cô ôm một cái.
“Chị ơi, ôm ~”
Vệ Du Nhiên duỗi tay bế Vệ Vong Ngôn lên, nhưng mới qua vài giây, cô bởi vì trọng tâm không vững, buông Vệ Vong Ngôn xuống.
“Ai da…… Em nặng quá, chị ôm không nổi nha……”
Nghe được Vệ Du Nhiên nói như vậy, Vệ Vong Ngôn rầu rĩ không vui thật lâu, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn để ý cái nhìn của người khác……
Đêm đó, Vệ Vong Ngôn chỉ ăn hai muỗng cơm, liền buông chén đũa xuống, nói hắn không ăn.
Khi cha mẹ dò hỏi hắn vì sao không ănn, hắn thực quyết đoán đáp: “Con muốn giảm béo!”
“Ha ha ha, lời này con học được từ đâu đấy?”
“Con cũng không mập, hiện tại là thời điểm con phát triển cơ thể, nên ăn nhiều một chút mới đúng.”
Nghe tiếng cười của cha mẹ, Vệ Vong Ngôn chỉ lẩm bẩm nói: “Nếu con mập, chị sẽ ôm không nổi……”
“Chị ôm không nổi con, vậy sau khi lớn lên con ôm lại chị nha, con ăn nhiều một chút, mới có thể có sức ôm chị lên được.”
Nghe được cha mẹ nói như vậy, Vệ Vong Ngôn mới một lần nữa cầm chén đũa lên.
Hắn thầm nghĩ, nếu có một ngày hắn có thể bế chị mình, thì hắn nhất định sẽ ôm mỗi ngày……
Cho nên chuyện thích chị gái, từ lúc còn rất nhỏ Vệ Vong Ngôn đã ý thức được.
Hắn cũng nói không rõ phần cảm tình này bắt đầu từ đâu, hắn chỉ biết, hắn thích cùng Vệ Du Nhiên ở bên nhau, muốn nhìn thấy cô mỗi ngày, muốn thời thời khắc khắc có thể dính bên người cô, nhìn thấy cô chơi với nam sinh khác, trong lòng hắn sẽ cảm thấy không thoải mái……
Ở trong mắt Vệ Vong Ngôn, điểm nào của Vệ Du Nhiên cũng tốt, cô sẽ chia đồ ăn vặt cho hắn, sẽ dạy hắn làm bài tập, còn sẽ kể với hắn những chuyện hắn chưa từng nghe qua.
Vệ Vong Ngôn vốn tưởng rằng, hắn có thể vẫn luôn ở bên Vệ Du Nhiên như vậy, nhưng hết thảy, đều kết thúc sau khi cha mẹ ly hôn.
Sau khi cha mẹ ly hôn, Vệ Du Nhiên đi theo mẹ, Vệ Vong Ngôn ở với ba, bọn họ tuy còn sống trong cùng một thành phố, nhưng hai gia đình cách nhau rất xa, khi đó internet còn chưa phát triển, một học sinh tiểu học như hắn cũng không có điện thoại riêng, cho nên lúc ấy, một tháng Vệ Vong Ngôn cũng chỉ có thể nhìn thấy Vệ Du Nhiên hai ba lần.
Ban đầu, Vệ Vong Ngôn còn nháo muốn tìm chị và mẹ, nhưng theo một năm lại một năm nữa thời gian trôi qua, hắn đã tiếp nhận được hiện thực này.
Nhưng càng là không nhìn thấy Vệ Du Nhiên, cảm tình Vệ Vong Ngôn dành Vệ Du Nhiên càng mãnh liệt, mỗi lần hắn có thể gặp Vệ Du Nhiên, ý nghĩ xằng bậy trong lòng hắn liền phát sinh càng thêm mãnh liệt.
Muốn ở bên tỷ tỷ, muốn làm cô chỉ thuộc về hắn……
Hắn nỗ lực thi đậu trường học của Vệ Du Nhiên, âm thầm lưu ý nhất cử nhất động của cô, sau lưng lặng lẽ cưỡng chế ngăn chặn không ý nam sinh có ý đồ tiếp cận cô.
Mỗi một giấc mơ tối tăm của hắn, đều có thân ảnh của cô, trong mộng điên cuồng làm hắn si mê, mà sau khi tỉnh mộng lại buồn bã mất mát, làm hắn tình nguyện vẫn luôn chìm đắm trong thứ giả dối ấy, không muốn tỉnh lại.
Chỉ có khi nhìn đến khăn trải giường bị dịch đυ.c thấm ướt, Vệ Vong Ngôn mới khôi phục vài phần lý trí.
Hắn biết rõ hết thảy là không đạo đức, nhưng hắn lại ức chế không được phần tình cảm này, càng áp lực, sẽ càng khát vọng……
Hắn không muốn cảnh trong mơ vĩnh viễn chỉ là cảnh trong mơ, hắn muốn biến tất cả chuyện phát sinh trong mộng thành hiện thực.
Hắn muốn cùng tỷ tỷ, vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn……