Nỗi Nhớ Thương Thấm Tận Xương Tuỷ

Chương 17: .......Thịnh gia chỉ có một đứa con gái!

Thịnh Hạ nhìn thời gian, đã là một giờ sáng.

Đôi mắt nhìn chằm chằm về hướng phòng tắm, đầu ngón tay khẽ chạm vào màn hình di động, ấn nghe máy.

"Anh Duệ, em......"

"Thịnh Viện Tuyết." Giọng nói Thịnh Hạ lành lạnh, cắt ngang câu nói kế tiếp của cô ta.

Thịnh Viện Tuyết đầu bên kia không nghĩ người nghe là cô, ngừng lại một chút, hỏi: "Sao lại là cô, anh Duệ đâu?"

Thịnh Hạ: "Thịnh Viện Tuyết, cô không yêu Tiêu Tễ Phong?"

Thịnh Viện Tuyết cười khẽ một chút, thanh âm nhu nhu, nhưng lại không mang theo bất kỳ độ ấm nào: "........Cô muốn hỏi tôi, vì sao yêu Tễ Phong mà vẫn dây dưa cùng anh Duệ phải không?"

Thịnh Hạ trầm mặc, cũng vô hình thừa nhận phỏng đoán của cô ta.

Bởi vì cô trầm mặc, Thịnh Viện Tuyết cười càng vui vẻ, "Cũng không sao, tôi chỉ là muốn dạy dỗ cô một chút đạo lý làm người."

Cô ta nói: "Một đứa con ngoài giá thú, trong xương cốt chảy dòng máu dơ bẩn, cũng xứng tranh giành với tôi sao? Bất kể là ba hay là Duệ Dạ, những gì đã thuộc về tôi, dù tôi không quan tâm, thì cô không xứng lấy được, cô hiểu không?"

Thịnh Hạ nắm chặt di động, nheo mắt lại, "Cô không sợ tôi ghi âm lại lời này của cô, đưa cho Duệ Dạ nghe sao?"

Thịnh Viện Tuyết cười nhạo, "......Ghi âm, tôi có nói cái gì sao? Hay là, cô chuẩn bị cho Duệ Dạ biết thân phận của cô? Một đứa..... con gái ngoài giá thú tầm thường?"

"Thịnh Hạ." Cô ta nói, "Cô có biết sai lầm lớn nhất của cô là cái gì không?"

Thịnh Viện Tuyết gằn từng chữ một nói: "Một con chuột, nên ở dưới cống mà sống, đừng hy vọng hão huyền bò lên mặt đất, càng không nên bò đến trước mặt tôi.......Thịnh gia chỉ có một đứa con gái!"

Thịnh Hạ: "Tôi chưa bao giờ muốn tranh giành với cô cái gì.". TruyenHD

Thịnh Viện Tuyết: "......Nhưng đại khái là, sự hiện diện của cô, làm tôi chướng mắt."

Mà từ trước đến nay, chọc cô ta không cao hứng, cô ta nhất định sẽ làm người đó càng thêm khó chịu.

Nghe được những lời này của cô ta, Thịnh Hạ cũng cười, chỉ là tiếng cười không một chút ý cười, "Phương thức trả thù của cô, chính là xen giữa hôn nhân của tôi, làm một kẻ thứ ba? Tình cảm của Thịnh đại tiểu thư thật là......Cao thượng."

"Tôi danh chính ngôn thuận là vợ của Duệ Dạ, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cũng không sợ sự việc lớn đến mức nào, nếu cô xen giữa hôn nhân của tôi, tôi cũng không ngại đi ra toà khởi tố cô. Đến lúc mất mặt, mọi người hãy cùng nhau...."

Một mình tôi cũng lãnh đủ trái đắng và những lần vướng mắc kéo dài này rồi.

......

Sáng sớm, Thịnh Hạ bị tỉnh giấc.

Bởi vì trước khi ngủ đã tiếp điện thoại của Thịnh Viện Tuyết nên cô ngủ cũng không tốt, giống như vừa mới nhắm mắt đã tỉnh.

"Làm sao vậy?" Cô mở to mắt, chớp mắt một cái, nhìn thấy chính là sắc mặt u ám của Duệ Dạ.

Duệ Dạ nắm chặt cổ tay cô, cố gắng kiềm chế, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm cô, "Cô đã làm cái gì?"

Không khó giải thích sắc mặt của anh hiện giờ, Thịnh Hạ nghĩ ngay đến cuộc điện thoại của Thịnh Viện Tuyết, lý do đương nhiên cũng rất buồn cười—Người có thể thay đổi sắc mặt luôn luôn trầm tĩnh của Duệ tổng chỉ có một, và người khiến Duệ tổng mất bình tĩnh cũng chỉ có một, tất cả đều xoay quanh một người.

Chỉ tiếc, người này, trước nay đều là cô.

"Chủ tịch Duệ, mấy giờ trước vẫn còn đang triền miên cùng người tình, đảo mắt một cái đã mặt lạnh đối đãi với người khác, có phải quá bạc bẽo hay không?" Cô cười, trầm giọng hỏi.

Anh buông tay, đứng bên mép giường từ trên cao nhìn xuống cô, "Thịnh Hạ, từ trước tôi vẫn cho rằng cô là một người phụ nữ thông minh."

Thịnh Hạ ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn anh: "Anh sai rồi, trước nay tôi không phải là một người thông minh."

Cô là một kẻ cứng đầu, ngu ngốc không chịu quay đầu lại cho đến khi đâm vỡ đầu chảy máu.

Cô cũng không phải một kẻ thông minh, là một kẻ ngốc đích thực, thậm chí còn không thể phân biệt rõ ích lợi.

"......Cô nghe cuộc điện thoại Viện Tuyết gọi cho tôi." Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Thịnh Hạ nghe vậy, trái tim tắc nghẽn, trong ngực như có cục bông chắn lại, sẽ không chết, nhưng lại sinh sôi đến mức vô cùng khó chịu.

"Một cuộc điện thoại mà thôi, sao chủ tịch Duệ phải tức giận như vậy."

Cô không chút để ý còn tỏ thái độ, làm lửa giận trong lòng Duệ Dạ càng tăng thêm, cánh tay dài của anh duỗi ra, lôi cô từ trên giường lên, "Đi cùng tôi đến bệnh viện."

Thịnh Hạ bị anh bất ngờ lôi lên, còn không đứng vững, lảo đảo một cái, theo bản năng giơ tay muốn nắm lấy tay anh để dựa vào.

Nhưng là, chỉ bắt được không khí.

Cô lại ngã ngồi xuống giường một lần nữa.

Một hồi tới lui này, tiêu tán hơn phân nửa cơn buồn ngủ của Thịnh Hạ, cô nắm chặt áo ngủ trên người, chậm rãi đứng lên, "Tôi đi với anh."

Bệnh viện phải không, cô đã sớm đoán được, Thịnh Viện Tuyết sẽ không bỏ lỡ cơ hội nào để đả kích cô.

Mà buồn cười chính là, cơ hội này, tựa như......Chính cô dâng đến trước mặt cô ta.

........

Bệnh viện.

Sắc mặt Thịnh Viện Tuyết tái nhợt nằm trên giường bệnh, ba Thịnh yêu thương ngồi trên ghế trò chuyện với cô ta, mẹ Triệu thì chuẩn bị một đĩa trái cây cho cô ta ăn.

Thịnh Hạ đi vào cửa nhìn một nhà hạnh phúc, đôi mắt có chút đau.

"Tiểu Dạ đến rồi....." mẹ Triệu là người đầu tiên nhìn thấy hai người, nhiệt tình chào hỏi Duệ Dạ, rất tự nhiên làm lơ Thịnh Hạ đi phía sau anh.

"Anh Duệ, anh đến rồi." Thịnh Viện Tuyết vui sướиɠ ra mặt, dừng một chút sau, lúc này mới nói lại một câu: "Tổng giám đốc Thịnh."

Ba Thịnh quay đầu, nhìn thấy Thịnh Hạ, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh người cha hiền từ ban nãy, "Thịnh tiểu thư, tôi có lời muốn nói với cô."

Thịnh.......tiểu thư?

Thịnh Hạ nếm thử xưng hô này, thật đúng là một xưng hô lạnh lẽo.

Sau khi hai người đi ra ngoài, Duệ Dạ nhìn phía cửa, ngây ra mấy giây, mày nhíu lại, bước chân cũng tuỳ ý bước về phía cửa.

Thịnh Viện Tuyết quan sát hành động của anh, dịu dàng hỏi: "Anh Duệ, anh thích chị ấy sao?"

Duệ Dạ dừng một chút, thích?

Anh mím môi mỏng, ngồi ghế bên cạnh giường, "Không phải."

Làm sao anh có thể thích một người phụ nữ bụng đầy tâm cơ, đặc biệt.....người phụ nữ này còn có gan tính kế trên người anh.

Phụ nữ, có thể thông minh, có thể mưu mô, nhưng Duệ Dạ lại không thích bị phụ nữ tính kế.

Cuối hành lang của bệnh viện, Thịnh Kiến Quốc chắp tay sau lưng nhìn người phụ nữ trước mặt mình, "Tôi đã nói hai mẹ con cô không được quấy rầy cuộc sống của tôi, sao lại muốn thương tổn con gái của tôi nữa?"

Người đàn ông trung niên trước mặt, trên danh nghĩa chính là ba của cô, hơn 20 năm trước hiến tặng một con t*ng trùng, cũng chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ nuôi nấng, chăm sóc. Làm lỡ dở một đời người phụ nữ, sau đó đứng ở chỗ này, bày ra dáng vẻ của một trưởng bối để răn dạy cô, vì sao lại thương tổn con gái của ông ta.

Tư tưởng một số người lớn lên có chút lệch lạc, cũng giống như, trong lòng Thịnh Kiến Quốc, con gái của ông ta chỉ có mình Thịnh Viện Tuyết.

"Chủ tịch Thịnh." Thịnh Hạ chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt dường như có ba phần ý cười, xa cách mà lạnh nhạt, ".........Hiện tại ông lấy thân phận gì để tới răn dạy tôi? Một người ba không làm tròn nghĩa vụ nuôi nấng, hay là......Ba của Thịnh Viện Tuyết?"