Bên trong căn phòng khách sạn, quần áo vương vãi tán loạn trên mặt đất.
Người đàn ông trên giường khẽ nheo mắt, day day cái trán đau nhức, ý thức dần dần lấy lại được. Đôi mắt một giây trước vẫn còn mờ mịt, giờ đây hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Anh đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng cầm lấy chai nước khoáng miễn phí đặt trên bàn, vặn ra.
Rót lên mặt người phụ nữ nằm trên giường.
Thịnh Hạ đang ngủ say, không khí lạnh lẽo và hô hấp không thông bất ngờ ập đến, cô giãy giụa muốn mở to mắt, nhưng nước lạnh cứ thế dội xuống, cô không mở được.
Cô cố gắng di chuyển đầu từ bên này sang bên kia, cơn đau trên cơ thể làm cô thở hổn hển không ra hơi.
Chai nước khoáng cạn sạch bị vứt lăn lóc dưới đất như rác.
Cuối cùng Thịnh Hạ cũng có cơ hội hít thở, ôm cái chăn ướt sũng ngồi dựa đầu giường, chậm rì rì không dám ngẩng đầu dối diện với ánh mắt của người đàn ông.
Đôi mắt lạnh lẽo của Duệ Dạ dừng trên người cô, "Thịnh Hạ, hà cớ gì cô phải hèn hạ như vậy?"
Anh không cần cô, cô cư nhiên có lá gán dám gài bẫy anh!
Thịnh Hạ âm thầm thưởng thức sự sỉ nhục trong lời nói, khoé miệng nhịn không được giơ lên một nụ cười thê lương, cô ngẩng đầu, ánh mắt cô đơn nhìn anh: "Duệ Dạ, yêu em không tốt sao?"
Con ngươi đen thẳm của anh từ trên cao liếc nhìn cô.
Bàn tay Thịnh Hạ nắm chặt chăn bông, ánh mắt nhuốm băng của anh khiến lòng cô đau như cắt, khoé miệng vẫn như cũ treo lên nụ cười bi thương, nhưng không vì thế mà do dự: "Duệ Dạ, em biết anh đang tìm quả thận thích hợp cho Thịnh Viện Tuyết."
Duệ Dạ dừng động tác cài cúc áo, con ngươi sắc bén nhíu lại.
"Em đã đến bệnh viện kiểm tra, em hoàn toàn thích hợp với cô ta." Cô tiếp tục nói,
"Em có thể hiến cho cô ta."
"Muốn bao nhiêu tiền." Anh khinh bỉ nhếch môi.
"Tiền?" Cô đột nhiên bật cười, "Em không cần tiền."
Cô mặc vào chiếc áo sơ mi rơi trên mép giường, đi chân trần, từng bước đi về phía anh.
Đầu ngón tay đặt trên hàng cúc áo mà anh chưa cài hết, thành thạo chỉnh lại gọn gàng cho anh, nâng mặt, ánh mắt chầm chậm miêu tả ngũ quan kiên nghị của anh, nói từng chữ rõ ràng, "Cưới em."
Ánh mắt Duệ Dạ nhiễm băng, chợt bóp chặt cổ tay cô, hất mạnh ra, lực đạo mạnh mẽ, làm Thịnh Hạ lảo đảo về sau hai bước.
"Cô cũng xứng?!"
Cô che giấu kĩ càng vẻ bi thương trong mắt, cười nhợt nhạt: "Em có thể cứu người trong lòng của anh, vì sao lại không xứng? Chẳng lẽ anh không muốn cứu cô ấy sao? Bác sĩ nói rằng thời gian của cô ấy không còn bao lâu, không phải sao?"
"Hay là, anh thực sự không quan tâm đến sống chết của cô ấy một chút nào......."
Từ "Chết" cô còn chưa nói rõ, đã bị anh bóp chặt cổ, lực đạo lớn đến nỗi cảm tưởng như anh muốn gϊếŧ chết cô.
Thịnh Hạ nắm chặt tay anh, không thể thở nổi.
Nước da hồng hào dần trở nên thâm tím, trên trán nổi rõ gân xanh.
"Ngoại trừ em, không một ai có thể cứu cô ấy." Khuôn mặt Thịnh Hạ xanh mét, khó khăn phun ra từng chữ.