Cuốn sách cổ mà Thượng Đình Chi đọc nói về kỹ thuật mai táng thời Đường, chỉ đọc cuốn này thôi chưa đủ, sáng hôm sau hắn lại đưa Hạ Nhạc Dương đến nhà một ông lão.
Vị tiền bối này họ Hứa, là giáo sư khoa sử đã nghỉ hưu, người ta thường gọi là giáo sư Hứa.
Hiếm khi Hạ Nhạc Dương dậy sớm như vậy, tối qua ngủ không ngon, ngáp một cái, ngay cả khi đến nhà ông Hứa vẫn không nhịn được ngáp mấy lần.
Thượng Đình Chi đang hỏi thăm lịch sử Thụy Thành, Hạ Nhạc Dương lúc đầu tâm tình không tốt, nhưng dần dần lại có hứng thú.
Hóa ra Thụy Thành là một trung tâm buôn bán tương đối quan trọng thời Đường.
Sứ thần các nước láng giềng đều phải đi qua đây trước khi vào Bắc Kinh.
Bấy giờ Thụy Thành có một vị tướng họ Lý đóng quân tại đây, nhiều tư liệu lịch sử cho thấy vị tướng này sau khi mất được an táng tại Thụy Thành, lăng mộ vô cùng xa hoa, chôn cất nhiều cổ vật quý hiếm.
Đời sau cũng đi tìm mộ Lý Tướng Quân, nhưng mấy trăm năm qua ở Thụy Thành đã xảy ra hai trận động đất lớn.
“Con rồng hút nước đó có lẽ là sau này mới hình thành.” ông Hứa đẩy kính lão lên, nhìn bản đồ địa hình do Thượng Đình Chi vẽ tay, “Khoảng bảy năm trước, cục Văn Hóa thành phố đã tìm kiếm mộ Lý Tướng Quân, nhưng tìm không thấy.”
“Cháu cũng đã kiểm tra hai trận động đất này.
Trước đó, ngọn núi này có lẽ đã thông với hồ Vân Thủy.” Thượng Đình Chi lấy ra một bản đồ vẽ tay đơn giản khác, “Nếu như cháu đoán không sai, hồi đó không phải rồng hút nước, mà là thế rồng bơi trong nước, so ra còn đẹp hơn bây giờ.”
Ông Hứa gật đầu: “Xét từ lịch sử Thụy Thành, nếu phía dưới có một ngôi mộ lớn thì rất có thể là mộ của Lý Tướng Quân.”
Nghe vậy, Hạ Nhạc Dương rốt cuộc hiểu Thượng Đình Chi hai ngày nay bận bịu cái gì, hóa ra hắn nghi ngờ dưới nghĩa trang của Chu Nhuận Hoa có một lăng mộ cổ.
Thượng Đình Chi đưa Hạ Nhạc Dương đến khu nghĩa trang xem xét, tình cờ gặp được Chu Nhuận Hoa đang trông coi công việc ở đó.
Chu Nhuận Hoa cao lớn, tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng không tăng cân nhiều, mắt sáng như liệp ưng, mang dáng dấp của một doanh nhân lõi lọc.
Hắn chủ động tiến lên chào hỏi: “Thầy Thượng sao lại tới đây?”
Thượng Đình Chi lướt mắt nhìn quanh, thấy công trình đã bắt đầu khởi công, liền không vòng vo: “Khu đất của ông chủ Chu quả nhiên rất đẹp.”
Chu Nhuận Hoa nở nụ cười, có thể thấy lời của Thượng Đình Chi khiến tâm tình hắn rất tốt: “Vậy là tốt rồi, phải cảm tạ Tiểu Triệu.”
Tiểu Triệu chính là cô giáo phong thủy hot girl Triệu Oánh.
Thượng Đình Chi hùa theo cảm khái mấy câu, sau đó nói: “Nhưng trước khi bắt đầu khởi công, tôi nghĩ ông cần chuẩn bị nhiều hơn.”
Nghe vậy, Chu Nhuận Hoa lập tức ngưng cười, bối rối hỏi: “Thầy Thượng có ý gì?”
“Tôi đã tra cứu một chút, có lẽ mộ của Lý Tướng Quân nằm dưới công trình này.”
Chu Nhuận Hoa sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó bình tĩnh trở lại: “Thầy cứ đùa? Bao nhiêu chuyên gia tìm kiếm nhiều năm như vậy cũng không thấy, sao tôi có thể đυ.ng phải dễ dàng như vậy được?”
“Ngọn núi này còn lớn hơn cả Thụy Thành, lại thêm cả những ngọn núi khác ở thành phố lân cận, cho nên tìm mộ không phải chuyện dễ.” Thượng Đình Chi nói, “Tôi cũng tình cờ phát hiện phong thủy khu đất này rất tốt nên mới đoán là có cổ mộ.
Tuy vậy vẫn phải để ông chủ Chu tự mình kiểm tra.
“
Ý tứ của Thượng Đình Chi rất rõ ràng, anh ta chỉ tới nhắc nhở, nếu ở đây có một lăng mộ lớn thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Cục Văn Hóa thành phố, việc kinh doanh của nghĩa trang sẽ không thể tiếp tục, người thiệt sẽ là Chu Nhuận Hoa.
“Vậy được rồi, tôi sẽ cho chuyên gia đến xem ngay.” Chu Nhuận Hoa chắp tay, “Nếu thật sự có mộ của Lý Tướng Quân, tôi sẽ dừng công việc ngay”.
Thượng Đình Chi cùng Chu Nhuận Hoa không quen lắm, cũng chỉ có thể nhắc nhở.
Khi xuống núi, mặt trời đã lên đến đỉnh, nhiệt độ cao đến khó chịu.
Hạ Nhạc Dương đi theo cả buổi sáng, rất buồn ngủ, sau khi trở về liền lên phòng ngủ trên tầng hai.
Nhưng khi đi đến cửa phòng, bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương do dự.
Bên trái là phòng ngủ của Thượng Đình Chi, cũng là phòng cậu thường đến, nhưng nguyên nhân khiến cậu thường xuyên ngủ trong phòng đó là vì sợ ma.
Vốn dĩ cậu đã quen nằm giường của Thượng Đình Chi, nhưng từ khi quan hệ giữa bọn họ bị hiểu lầm, cậu luôn thấy hơi khó xử.
Với lại Thượng Đình Chi cũng không cần phải lúc nào cũng ôm cậu.
Giờ chợp mắt ngủ trưa chút hẳn là không thành vấn đề.
Nghĩ xong, Hạ Nhạc Dương đẩy cửa phòng ngủ vào.
Ban ngày ban mặt, bên ngoài nắng chói chang, ánh nắng ngập tràn.
Lúc trước cậu đã dọn giường ra cửa sổ, bây giờ mở cửa sổ để nắng hắt vào là được, cậu không tin ma nữ kia còn dám mò ra.
Hạ Nhạc Dương bò lên chiếc giường y như cái lô cốt, mở toang cửa sổ, ôm chăn ngủ.
Đêm qua ngủ không ngon nên cậu sớm thϊếp đi, lần này mơ thấy mình đang ở cạnh một ngọn lửa, nướng một con gà.
Cậu liên tục xoay cái xiên để làm gà chín đều, nghĩ tới da gà giòn rụm làm cậu chẹp chẹp tuôn nước miếng.
Cậu muốn lấy gà tới ăn, nhưng không hiểu sao bàn tay không nghe lời, cứ tiếp tục quay mãi.
Hạ Nhạc Dương càng quay càng nhanh, hơi nóng từ ngọn lửa hun tới khiến cậu mồ hôi đầm đìa, nhưng lại không thể dừng lại.
Hơi nóng dồn dập tụ lại, chung quanh như một cái lò nướng, Hạ Nhạc Dương sợ hãi đạp chân một cái, từ trong mộng tỉnh lại.
Mặt trời bắt đầu lặn ở hướng Tây, nắng lúc trước chiếu thẳng xuống mặt đất, lúc này đã hắt chéo vào cửa sổ, hắt lên người Hạ Nhạc Dương.
Hạ Nhạc Dương nóng quá ngủ không ngon, kéo cửa sổ và rèm lại, sau đó bật điều hòa trong phòng lên.
Điều hòa được lắp ngay bên cạnh cửa sổ.
Hạ Nhạc Dương lúc trước không để ý, thật ra trên đỉnh giường không nên đặt điều hòa, theo phong thủy thì sẽ làm mất vận may, nhưng thật ra là bởi vì điều hòa thốc thẳng lên giường dễ gây cảm lạnh.
Hạ Nhạc Dương ngủ ngay dưới máy lạnh, ban đầu thấy gió mát dễ chịu, nhưng không bao lâu sau gió thôi có chút âm trầm, muốn tắt đi lại sờ soạng nửa ngày không thấy điều khiển.
Đúng lúc này, điều hòa đột nhiên ngừng thổi gió.
Hạ Nhạc Dương không hiểu sao nổi hết cả da gà.
Sau tai vang lên một giọng nói đứt quãng: “Hello… Lại gặp nhau…”.