Thập Niên 80: Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80

Chương 17

“Đã đến tám giờ tối, nhanh đi học nghề với Thực lão đi.” Tụ Bảo Bồn nhịn đến tận bây giờ, cuối cùng cũng thấy Tiền Giai Ninh bỏ bút xuống, cậu vội vàng thúc giục: “Tay nghề cô học được càng nhiều thì tốc độ kiếm tiền của chúng ta càng nhanh, nhanh lên, đừng làm chậm giờ tôi quay về trời.”

Tiền Giai Ninh bị thúc giục vô cùng lo lắng đi đánh răng rửa mặt, sau đó nằm trên giường nhắm mắt lại chuẩn bị đi học nghệ. Có lẽ do chiến tích của trang bị cực phẩm hôm nay nhận được không tệ, biểu cảm của Thực lão rất vui vẻ, Tiền Giai Ninh đến là đưa luôn cho cô một bát cháo. So với cháo trắng hôm qua thì cháo hôm nay xa xỉ hơn nhiều, bên trên còn có thêm mấy con tôm bóc vỏ.

Tiền Giai Ninh biết cháo Thực lão cho cô ăn không phải món gì bình thường, giống như cháo trắng hôm qua, sau khi Tiền Giai Ninh uống xong cảm thấy khả năng điều khiển hai tay tăng cao, sức lực của cơ thể cũng tăng lên, không biết cháo có thêm tôm bóc vỏ hôm nay sẽ có công dụng đặc biệt gì.

Tiền Giai Ninh khom lưng nói cảm ơn rồi vội vàng nhận lấy cháo ăn một miếng, ngoại trừ mùi thơm của gạo dùng để nấu cháo ra, tôm bóc vỏ trong chén cháo này cũng rất tươi ngon. Sau khi ăn nửa chén cháo, không biết có phải do nguyên nhân trong lòng tâm sự quấy nhiễu không mà Tiền Giai Ninh cảm thấy vị giác của cô nhạy bén hơn rất nhiều, lúc đầu chỉ cảm thấy khá tươi nhưng sau đấy ăn lại cảm thấy được vị của gừng và vị ngọt của thịt cua.

Ăn cháo xong, Tiền Giai Ninh cầm bát đi rửa sạch rồi trả bát lại cho Thực lão như mọi khi. Thực lão vung tay lên, trên mặt đất có thêm mười mấy sọt củ cải, ông ấy cầm lấy một con dao khắc, tuỳ tiện cầm một cây củ cải trong sọt rồi ra hiệu cho Tiền Giai Ninh tập trung tinh thần: “Hôm qua tôi đã dạy cho cô điểm quan trọng rồi, tôi chỉ làm mẫu một lần thôi.”

Có vẻ như để Tiền Giai Ninh nhìn thấy rõ ràng hơn, Thực lão cố ý chậm tốc độ tay lại, nhưng dù có vậy vẫn làm Tiền Giai Ninh nhìn đến hoa cả mắt. Chỉ dùng mười phút, Thực lão đã biến cây củ cải mập thành tượng tám vị tiên vượt biển. Tiền Giai Ninh cẩn thận đến gần quan sát cây củ cải đã được khắc xong, ngay cả chòm râu của Lữ Động Tân cũng có thể nhìn rõ được hình dạng.

Đặt con dao mới làm mẫu lên thớt, Thực lão lại rúc lên ghế sô pha: “Khắc tuỳ ý, muốn khắc cái gì thì khắc, hoa cỏ hay bọ cũng được, nhưng phải nhớ kỹ, nó phải giống ý đúc như thật.”

Tiền Giai Ninh cầm lấy củ cải vừa định ra tay khắp một con thỏ trắng nhỏ, bỗng nhiên Tụ Bảo Bồn nhảy ra: “Từ từ, củ cải này điêu khắc xong có thể bán được không?”

Thực lão cười cười không chút để ý: “Bán không được thì băm ra làm củ cải viên, vừa giòn vừa thơm, ăn rồi lại muốn ăn nữa.”

Gương mặt mập mạp của Tụ Bảo Bồn lập tức nở rộ ra một nụ cười xán lạn: “Ý này rất tốt, Tiền Tiểu Mễ nhanh tay lên, nỗ lực phấn đấu vì củ cải viên ngày mai! Này, vỏ củ cải kia ăn được không thế? Nếu có thể ăn thì đừng lãng phí, rửa sạch sẽ cũng có thể dùng để làm viên chiên giòn!”

Tay chuẩn bị khắc bé thỏ trắng của Tiền Giai Ninh run lên, cô quay ra khắc một cái đầu rồng, thân ngựa, chân kỳ lân, đưa con thú kỳ lạ trông như sư tử cho Tụ Bảo Bồn.

“Đây là cái gì thế?” Tụ Bảo Bồn ngơ ngác nhìn con thú quái lạ to hơn bàn tay cậu.

Tiền Giai Ninh lộ ra một nụ cười xán lạn: “Tì Hưu.”

“Tì Hưu?” Trên gương mặt nhỏ bụ bẫm của Tụ Bảo Bồn lộ ra biểu cảm bai rối: “Tì Hưu cô khắc không được giống lắm, xấu thế này làm sao mà là Tì Hưu được? Nhiều nhất chỉ được tính là tứ bất tượng* thôi!”

(*Trong nền văn hóa phương Đông, tứ bất tượng chính là 4 loài linh vật bao gồm Long, Lân, Quy và Phụng. Mỗi biểu tượng đều có nguồn gốc, ý nghĩa phong thủy và đặc trưng riêng biệt đấy. Theo nhân gian tứ bất tượng được bắt nguồn từ 4 vị thần linh đó chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước. Đây chính là 4 vị thần linh được tạo ra từ bốn chòm sao đại diện cho 4 nguyên tố bao gồm nước, gió, đất, lửa, theo thứ tự chính là Long, Lân, Quy và Phụng.)