Thập Niên 80: Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80

Chương 14

Người ở đây là công nhân viên chức của đường sắt, kho lương thực và nhà máy điện, thu nhập khá cao, phúc lợi của đơn vị cũng tốt, tiền lương của công nhân viên chức bình thường một tháng cũng hơn một trăm đồng. Bây giờ trẻ con của mấy nhà này, trời nóng nực như này chả có ai thích nghe trẻ con kêu gào cả, đám gấu con này vừa kêu gào hai câu thôi là người lớn đã bất lực đút tiền cho bọn nhỏ tự đi mua đồ ăn vặt, có đứa bé thích ăn khoai tây chiên cũng có đứa thích ăn khoai tây nghiền, đặc biệt là mấy đứa bé gái thích nhất là vị bơ, ngọt ngào mềm mềm ngon hơn cả kem hộp.

Cãi cọ ồn ào bận rộn cả một ngày, khoai tây chiên mà Tiền Giai Ninh chuẩn bị sẵn đã bán hết, khoai tây sợi cũng bán hết được một lu, đếm đếm tiền lẻ trong tay, thế mà cô lại kiếm được bảy mươi hai đồng tám hào, cái này còn nhiều hơn nửa tháng tiền lương của Lý Uyển Trân.

Lúc Tiền Giai Ninh đang cười đến không khép được miệng, Tụ Bảo Bồn nhìn mấy lu khoai tây sợi còn dư lại buồn phiền đấm ngực dừng chân: “Cô xem cô học nhanh như thế làm gì? Cắt khoai tây sợi làm gì, khoai tây chiên kiếm được nhiều tiền hơn cái này nhiều!”

Tiền Giai Ninh vui vẻ đạp xe ba bánh về nhà, trong đầu nghe Tụ Bảo Bồn lải nhải, vốn dĩ Tụ Bảo Bồn chỉ định kiếm lại tiền vốn mua khoai tây, nhưng vừa thấy khoai tây chiên và khoai tây nghiền hấp bán được nhiều tiền như thế, cậu lập tức bắt đầu ghét bỏ khoai tây sợi, liên tục thở ngắn than dài.

Tiền Giai Ninh cầm một túi tiền, tâm trạng tốt là lại muốn ca hát, còn tiếng trẻ con ngây ngô dông dài của Tụ Bảo Bồn bên tai cô chỉ như tiếng mèo con kêu, chẳng những không ồn mà còn rất thú vị.

“Nếu đêm nay Thực lão lại bảo cô cắt khoai tây sợi, cô nhớ phải thái to một chút đấy, tôi còn ba lu khoai tây sợi chưa bán được đấy.” Tụ Bảo Bồn thấy Tiền Giai Ninh không thèm cho chút phản ứng, không nhịn được lớn tiếng dặn dò.

“Không sao, khoai tây sợi có thể dùng làm khoai tây nghiền nha.” Tiền Giai Ninh cười tủm tỉm nói: “Dù sao khoai tây sợi ở chỗ cậu không cần ngâm nước, sẽ không bị mất chất, cho dù bán hay không bán được thì cũng có thể giữ lại cho nhà mình ăn dần nha.”

Giọng nói Tụ Bảo Bồn vui vẻ hơn đôi chút, cậu tự động bỏ qua lựa chọn để lại cho nhà mình ăn dần, lập tức lựa chọn phương án thành khoai tây nghiền: “Sốt gà hôm nay đã dùng gần hết rồi, buổi tối cô bảo Thực lão chuẩn bị thêm một ít đi, không được để ông ta dạy cô làm như nào, khoai tây nghiền bán còn đắt hơn khoai tây chiến đấy.”

Tiền Giai Ninh dừng xe ba bánh trước cửa nhà, nhìn thấy cổng vẫn còn khoá cửa là biết ngay ba mẹ vẫn chưa tan làm về. Móc chìa khoá ra mở cổng, Tiền Giai Ninh đẩy xe ba bánh vào trong sân, bởi vì ngày mai còn phải ra mở quán, bởi vậy nên mấy thứ đồ vẫn để nguyên trên xe.

Phơi nắng bên ngoài cả ngày, Tiền Giai Ninh cảm thấy quần áo của mình đã ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng hơi bết dính. Sau khi mở cửa phòng, Tiền Giai Ninh vội vội vàng múc một chậu nước to từ lu nước lớn ngoài sân vào trong nhà vệ sinh, sau khi dội nước từ đầu đến chân và gội đầu xong cô mới cảm thấy thoải mái hơn.

Hất mái tóc đã lau khô ra sau lưng, Tiền Giai Ninh đi vào phòng bếp nấu một nồi chè đậu xanh, nhìn khoai tây trong rổ trên đất, không nhịn được chạm lên mấy lần, Tụ Bảo Bồn thấy thế vội run rẩy nói: “Cô còn chưa thái khoai tây sợi đủ à?”

Tiền Giai Ninh cong mắt nở nụ cười: “Tôi muốn làm khoai tây chiên cho ba mẹ và Gia Phong ăn thử.”

Có cơ sở cắt sợi tối qua, khoai tây chiên do Tiền Giai Ninh cắt ra có độ dài và độ dày khá giống nhau, có thể gần sánh ngang với bản mẫu. Đổ một ít dầu trong chai ra, Tiền Giai Ninh nhanh tay nhanh chân chiên một đĩa khoai tây chiên to rồi để lên bàn cơm trong phòng khách, nhìn mấy thứ rau dưa trong phòng bếp, Tiền Giai Ninh làm hai món cà chua xào trứng gà, su hào chua cay, nghĩ đến hai người Tiền Quốc Thịnh và Tiền Gia Phong ăn khá nhiều, Tiền Giai Ninh lại lấy lên thêm một đĩa dưa chuột.