Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy

Chương 9

Edit: Sườn Xào Chua Ngọt

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

"Được rồi, cứ như vậy đã, tan đi!" Lý Quân Minh vẫy vẫy tay cho cấp dưới ra ngoài.

Âm thanh giày da, giày cao gót đạp lên sàn nhà trơn bóng dần dần biến mất, phòng họp lại an tĩnh. Lý Quân Minh thở dài một hơi, lúc chuẩn bị ngồi xuống lơ đãng nhìn vị trí gần cửa còn có một người cúi đầu.

"Cậu sao không đi ra ngồi ở đây làm gì?" Lý Quân Minh nhíu mày nhìn Vương Vân Bình nói.

Truyện HD

Như bừng tỉnh, Vương Vân Bình ngẩng đầu lên, dừng một chút mới nói: "Đông Điển thế tấn công ào ạt, lần đấu thầu này chỉ là một bước nhỏ của bọn họ, chúng ta không thể tiếp tục mặc kệ như vậy."

"Lần này chỉ là may mắn, đúng là đám cấp dưới sơ sót, coi như mua một lần giáo huấn đi." Tuy nói như vậy, trong lòng Lý Quân Minh vẫn còn vướng mắc.

"Tôi muốn quản lí khu Tây, không thể để Đông Điển thừa nước đυ.c thả cá, Cố Quy Đồng không phải người dễ đối phó." Thấy Lý Quân Minh bắt đầu coi trọng, Vương Vân Bình thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lý Quân Minh rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đó, "Để Thẩm Đức đi là được, cậu ở lại công ty điều khiển tình hình."

"Nhưng......"

Lý Quân Minh thật sự không kiên nhẫn, đánh gãy lời y nói. "Cứ như vậy đi, A Bình ở cái công ty này tôi cũng chỉ tin mình cậu."

Nghe cách xưng hô ngày xưa, đầu óc Vương Vân Bình choáng váng, vội nói: "Được, Phong Hạ là hoa tiêu giới bất động sản, chỉ cần chúng ta làm đâu chắc đấy, Đông Điển sẽ không có cơ hội."

"Ừ."

Lúc ra về, trên mặt Vương Vân Bình mang theo ý cười nhợt nhạt. Cấp dưới đi qua nhìn mặt Vương Diêm Vương mỉm cười bị doạ đứng hình, lúc hồi thần lại nghĩ thầm: Diêm Vương không cười vẫn rất dễ nhìn.

Về đến nhà, Vương Vân Bình cũng không rảnh mà nghỉ ngơi, tìm đọc các loại tư liệu về Đông Điển. Y cảm thấy Đông Điển ở lĩnh vực của mình làm rất tốt, không cần thiết phải nhảy vào vũng nước đυ.c này. Nhưng không thể không thừa nhận, nếu đứng vững được, địa vị Đông Điển sẽ tăng cao một bậc.

Huống chi hiện tại Đông Điển thế mạnh, mắt nhìn chuẩn xác, dã tâm lớn. Khuếch trương sức mạnh là đương nhiên, Vương Vân Bình thấy họ dù ở lĩnh vực nào cũng sẽ khiến nơi đó rung chuyển. Tuy nói lúc này chưa suy chuyển được Phong Hạ, nhưng hai lần, ba lần, nhiều lần nữa thì sao?

Khu Tây là miếng thịt mỡ, lần này nhất định phải cẩn thận. Vân Minh để y ngồi trong thế trận công ty ắt phải có tính toán của mình, cùng lắm y vất vả một chút, vẫn phải theo chuyện của khu Tây. Cứ im lặng trước, Vương Vân Bình nghĩ thầm.

Đông Điển

"Người phụ trách khu Tây là Vương Vân Bình đúng không?" Cố Quy Đồng ném một bản kế hoạch, thuận miệng hỏi Hứa Bân một câu.

"Đang tính nói với ngài, Phong Hạ không biết đang mưu tính cái gì, Vương Vân Bình ở lại công ty không gây động tĩnh, người vừa rời khỏi tên Thẩm Đức." Hứa Bân kỳ quái nói, sau đó lại lẩm bẩm lầm bầm bỏ thêm một câu.

"Không biết có ý gì!"

Cố Quy Đồng nhướng mày, nói: "Cậu đốc thúc bên dưới làm cho tốt, cơ hội của chúng ta đến rồi."

Trước khi tới Đông Điển, Cố Quy Đồng đã gặp Lý Quân Minh mấy lần trong yến hội. Giống hệt trong lời đồn, nhưng lại có một cấp dưới rất tốt. Gã có thể nhanh chóng trụ vững ở Phong Hạ, chắc chắn đa phần là nhờ thủ đoạn máu lạnh của Vương Vân Bình. Bây giờ xem ra gã mắc bệnh đa nghi, Cố Quy Đồng sẽ không bỏ lỡ thời cơ tốt như vậy.

Lần đấu thầu trước cùng lắm là ném đá dò đường, miếng đất khu Tây dù bị Phong Hạ giành được. Nhưng vẫn chưa kết thúc, vô số con mắt âm thầm nhìn chằm chằm chờ xuất hiện sơ hở lập tức xông lên.

Nếu Vương Vân Bình xuất ngựa, cơ hội thấp đi rất nhiều. Chỉ là Cố Quy Đồng cũng không ngờ Lý Quân Minh có thể ngu như vậy, nhưng nhờ vào loạt thủ đoạn ngày trước, không ai ở tập đoàn Phong Hạ nghi ngờ Lý Quân Minh.

"Chủ tịch, tôi gửi ngài tư liệu của Vương Vân Bình lần trước rồi." Hứa Bân ra cửa đưa Cố Quy Đồng tư liệu, thân là một trợ lý chủ tịch toàn năng, không được để lộ bất cứ chuyện gì. Lần trước chủ tịch nhắc đến Vương Vân Bình, cậu ta lại mê mang vẩn vơ quả là sự sỉ nhục với kiếp trợ lý.

Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

Không thể không nói tư liệu của Hứa Bân rất đầy đủ, trước đó Cố Quy Đồng chỉ biết Vương Vân Bình làm việc ở Phong Hạ, là bạn cùng phòng với Lý Quân Minh. Tư liệu Hứa Bân đưa hắn hận không thể lôi liệt tổ liệt tông của Vương Vân Bình ra mà điều tra, Cố Quy Đồng chậm rãi đọc, rất nhanh đã có một loại cảm giác.

Vương Vân Bình đại khái là thích Lý Quân Minh.

Y xuất thân nông thôn, phẩm học ưu tú. Ba mấy tuổi chưa từng nói chuyện yêu đương, từ khi tốt nghiệp một lòng vì Phong Hạ. Nếu y chỉ là kẻ cuồng công việc, nhưng chưa từng quan hệ với bất kỳ ai thì không thích hợp. Trên tư liệu không có bằng chứng chứng minh Vương Vân Bình thích Lý Quân Minh, nhưng Cố Quy Đồng lại thấy thế.

Hiện tại Cố Quy Đồng không chỉ thưởng thức Vương Vân Bình mà ít nhiều còn có cảm giác người lưu lạc thiên nhai giống nhau.

Cố Quy Đồng về sớm không ở lại công ty đến khuya như bình thường. Hiện giờ Tiểu Úc ở nhà hắn, vì muốn Tiểu Úc có thể ăn nhiều hơn, cơm sáng chiều gì cũng do hắn tự làm. Trưa Tiểu Úc ở lại trường không về, Cố Quy Đồng cũng lười về nhà.

Sáu, bảy giờ chiều là giờ cao điểm, Cố Quy Đồng quyết định về trước một tiếng. Mua ít thịt tươi ở siêu thị, thuận đường mua một cái bánh kem nhỏ.

Vì mới ra khỏi công ty, hắn vẫn đang mặc tây trang phẳng phiu, đứng giữa siêu thi ồn ào thu hút không ít ánh nhìn. Nhưng Cố Quy Đồng không chút để tâm.

Vừa vào cửa, Cố Quy Đồng đã nghe âm thanh truyền từ TV, khóe miệng hơi cong lên.

"Anh Quy Đồng, anh về rồi!" Lâm Thu Úc nghe thấy tiếng, lập tức chạy từ sô pha ra, muốn cầm túi cho Cố Quy Đồng.

Đưa túi nhỏ bên tay phải cho cậu, Cố Quy Đồng ôn nhu nói: "Ăn tạm chút bánh kem lấp bụng, anh đi nấu cơm."

"Vâng, vâng ạ." Tâm trí Lâm Thu Úc lập tức bị bánh kem hấp dẫn hoàn toàn, ngây ngốc gật đầu.

Cố Quy Đồng đầu tiên thay đồ ở nhà sau đó mới vào phòng bếp bật lửa nấu đồ ăn, khi Lâm Thu Úc về đã nấu cơm xong. Hắn phụ trách việc nấu ăn, Cố Quy Đồng cũng rất hưởng thụ chuyện này.

Buổi tối không hợp ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, Cố Quy Đồng chỉ xào ít rau cải. Mua xương sườn tính ướp cả đêm, mai là thứ bảy, trưa ăn là được.

"Anh Quy Đồng." Lâm Thu Úc chậm rì rì đi vào phòng bếp, trên tay còn cầm nửa phần bánh kem.

Xúc tiếp một miếng bánh trái cây lớn, Lâm Thu Úc đưa đến bên miệng Cố Quy Đồng, nói: "Cho anh ăn một miếng."

Há miệng nuốt xuống, Cố Quy Đồng cảm thấy rất ngọt, ngọt cả vào tim hắn.

"Ăn ngon không?" Lâm Thu Úc cười tủm tỉm, cậu muốn chia sẻ thứ tốt với anh Quy Đồng.

"Ngon." Cố Quy Đồng gật đầu. "Em đi ra ngoài đi, đồ ăn sắp xong rồi."

"Vâng ạ."

Bình Thành phồn hoa có thể làm người ta hoa mắt, nhìn không rõ, đương nhiên sẽ đi đường tắt.

Vương Vân Bình ở Phong Hạ là nhân vật nói một là không có hai, đến lão tổng Lý Quân Minh còn phải nhường ba phần. Người như thế, ai lại không muốn ngủ.

Như lúc này, Vương Vân Bình lại tăng ca đến khuya, lúc chuẩn bị về một nữ nhân viên nhân cơ hội muốn thông đồng với y.

"Cút!" Vương Vân Bình ghê tởm dùng sức đẩy người phụ nữ phanh ngực lộ vυ'. Lạnh nhạt nói: "Từ mai tôi không muốn nhìn thấy cô, nếu không đừng mong sống ở Bình Thành."

Người phụ nữ ngã trên mặt đất oán hận nhìn Vương Vân Bình đi vào thang máy xuyên qua mái tóc hỗn độn.

Chuyện xảy ra trong đêm khuya không ai biết, đương sự không thèm để ý ném ra sau đầu, không biết rằng sẽ dẫn đến một trận đả kích mang tính huỷ diệt.

"Ngày mai phải về nhà, em cùng anh......"

Con người Cố Quy Đồng thích nhìn Lâm Thu Úc chìm vào mộng đẹp, giữa trưa ăn no là muốn ngủ! Không biết ở trường phải làm sao bây giờ.

Cha mẹ Cố giao công ty cho Cố Quy Đồng rồi lập tức đi du lịch khắp nơi Châu Âu. Nói hoa mỹ chính là giúp mẹ Cố tìm linh cảm thiết kế trang sức làm kinh diễm lòng người.

Cố Quy Đồng không tỏ ý kiến, theo ý bọn họ.

Lâm Thu Úc ngủ liền một mạch đến 3 giờ chiều, lúc lên phòng khách không có ai. Nhìn cửa thư phòng đóng chặt, Lâm Thu Úc suy nghĩ, cũng không đi vào.

Cha nói không được quấy rầy anh Quy Đồng làm việc, chính cậu cũng từng ăn vạ chuyện này, lại càng không thể quấy rầy hắn.

Lâm Thu Úc đi lên lầu 3, lầu 3 có một thư viện nhỏ, bên trong đều là sách Cố Quy Đồng mua cho Lâm Thu Úc đọc. Cậu học nghiên cứu cần xem không ít sách cổ, đôi khi một bộ sách có mấy chục cuốn, thậm chí còn nhiều hơn.

Lầu 3 cơ bản bị dùng để chứa các loại sách, thoải mái hơn so với thư viện trường. Ghế dựa cũng có mấy loại, Lâm Thu Úc ngồi thế nào thì ngồi, nằm cũng được, hướng về phía ánh sáng càng tốt.

Tiện tay lấy một quyển sách, Lâm Thu Úc ngã lên ghế mềm. Mới đọc một lúc lại bắt đầu nghĩ vu vơ, cậu đang ở độ tuổi đẹp nhất, cơ thể dậy thì xong rồi, đương nhiên là muốn nghĩ về tình yêu.

Tuy cậu thích đàn ông, nhưng may mắn hơn đại đa số người khác. Không phải sống khổ sở vì thiếu tiền, cha mẹ không để ý. Bây giờ chỉ thiếu mỗi người yêu thôi, cậu thích người yêu đối xử tốt với cậu như anh Quy Đồng.

Tiếc thay ba người yêu cũ bất mãn, được một tháng đã chia tay, chẵng lẽ mình dính ma chú? Nếu anh Quy Đồng cũng thích đàn ông thì tốt rồi, ở bên hắn luôn cũng được.

Thật phiền!

Lâm Thu Úc ném sách sang một bên, đọc không vào!

Rầm rầm bước xuống lầu, Lâm Thu Úc tính đi ăn kem giải toả áp lực.