Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy

Chương 7

Edit: Sườn Xào Chua Ngọt

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Hai mươi năm trước không kẻ nào không ngưỡng mộ Lâm gia Hải Thị. Người thừa kế Lâm gia Lâm Viễn Thành tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vợ lại là ngôi sao mới cực có tiềm lực trong giới họa sĩ. Hai người môn đăng hộ đối, cực kỳ ân ái, kết hôn hai năm đã sinh một cậu con trai. Giới thượng lưu Hải Thị mỗi khi nhắc đến hai người họ tài giỏi, nhìn lại con trai con gái không nên thân nhà mình họ đều đồng thời lắc đầu, nội tâm vừa ghen ghét vừa hâm mộ.

Lâm Viễn Thành vừa thừa kế công ty Lâm gia, đương nhiên phải tạo ra thành tích. Trừ hai tháng đi du lịch tuần trăng mật với vợ, cũng là khoảng thời gian có thể ở bên cạnh trước khi Đường Thường sinh. Những ngày còn lại không phải ở công ty thì ở nơi khác.

Đường Thường cũng không cảm thấy ủy khuất, lúc này hai người còn trẻ mới hơn hai mươi tuổi, sự nghiệp quan trọng. Sau khi sinh Lâm Thu Úc, Đường Thường nghỉ ở nhà kiên trì dùng sữa mẹ nuôi một năm. Chờ tới năm thứ hai mới mời bảo mẫu đến chăm Lâm Thu Úc, bản thân cũng bận vẽ tranh.

Đường Thường đã ngừng vẽ tranh một năm, bà vừa lúc đang ở thời kỳ đỉnh cao, linh cảm bùng nổ không ngừng được. Thấy cơ thể Lâm Thu Úc không có vấn đề gì lớn, bà thường xuyên vẽ đến mấy ngày, đôi khi linh cảm đến là vẽ quên luôn Lâm Thu Úc, vẽ xong rồi mới nhớ đến bảo bảo.

Không đến một năm, vẽ không ít tác phẩm tốt, chờ sư phụ bà nhắc, ý muốn mở triển lãm tranh của Đường Thường lung lay. Mở một triển lãm tư nhân, danh khí của bà tuyệt đối không chỉ dừng lại trong Hải Thị. Bây giờ có thực lực, chỉ thiếu một cơ hội nổi danh. Đường Thường cho dù không để bụng tiền bạc, nhưng có cơ hội để khẳng định bản thân, ai lại không muốn?

Bảo bảo cũng đã hai tuổi, có thể lắp bắp nói vài tiếng, tự mình đi được. Đường Thường và sư phụ tính toán, rồi chọn ngày lành.

Lâm Viễn Thành thấy vợ mình muốn mở triển lãm tranh đương nhiên vui vẻ, tiếc là ông đang ở thời khắc mấu chốt, có dự án lớn đấu thầu. Trương gia cũng nhìn trúng cơ hội lần này, ai thành công sẽ nâng cao vị trí ở Hải Thị lên một bậc.

Nói đến Trương gia, tâm trạng Lâm Viễn Thành không tốt mấy. Vốn dĩ hai nhà là đối thủ cạnh tranh, mà mấy nhà thượng lưu ở Hải Thị lại học cùng trường, cho nên từ nhỏ Lâm Viễn Thành và Trương Kiến Văn đã so đo lớn nhỏ.

Lâm Viễn Thành ra nước ngoài học đại học, còn Trương Kiến Văn học ở Bình Thành, quen biết Đường Thường vào lúc đó. Đường Thường cũng là người Hải Thị, nhưng nhà ở Bình Thành, bà lớn lên ở Bình Thành. Sau này theo sư phụ đến Hải Thị.

Bản thân Trương Kiến Văn có tình ý với Đường Thường, lại là bạn học, tất nhiên sẽ đối xử tốt với bà. Trương Kiến Văn thường xuyên mời Đường Thường đi chơi, Đường Thường không rành Hải Thị, có người đưa đi thăm thú phong cảnh Hải Thị bà đương nhiên vui vẻ đồng ý. Chỉ là Trương Kiến Văn không ngờ bao công sức hắn cực khổ ở bên Đường Thường, lại bị Lâm Viễn Thành giữa đường nhảy ra cướp Đường Thường đi mất.

Trương Kiến Văn đỏ mắt, cắn răng nhìn bọn họ kết hôn, hận ý trong lòng lại tăng thêm. Từ nhỏ phương diện học tập đã bị Lâm Viễn Thành vượt mặt, bây giờ Lâm Viễn Thành còn cướp người trong tay hắn. Đến khi nghe được tin Đường Thường sinh con trai, thù hận của Trương Kiến Văn đã dâng đến đỉnh điểm.

"Bảo bảo, đến đây." Đường Thường ngồi xổm xuống, vẫy tay gọi Tiểu Thu Úc. Lâm Viễn Thành ngồi trên sô pha ôn nhu nhìn hai mẹ con.

Tiểu Thu Úc được hai tuổi, lảo đảo đi được bảy, tám bước. Đôi tay nhỏ mở ra giữ thăng bằng cho cơ thể, có lẽ mới ngủ dậy, còn chưa thay áo ngủ nhỏ mềm mại. Bàn chân mềm mụp dẫm lên thảm, cười đến là thuần khiết: "Ma ma ~"

Vừa mới kêu xong, cơ thể Tiểu Thu Úc như bị âm thanh phá vỡ sự cân bằng ngã phịch một cái xuống đất. Không nhớ trên mặt đất có một lớp thảm cực dày, lòng Đường Thường nhảy thót lên.

Tiểu Thu Úc cũng không khóc, chống tay chân, chậm rì rì đứng lên. Xoa xoa khuôn mặt, cười với Đường Thường cười, từ từ đi đến cạnh bà.

Đường Thường mở sẵn tay ôm lấy Tiểu Thu Úc, bế bảo bảo nhà mình lên, ngồi lên sô pha.

"Bò bò ~" Nhìn người trên sô pha, đôi mắt to to của Tiểu Thu Úc cười cong cong.

Lâm Viễn Thành duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mềm của Tiểu Thu Úc, hỏi: "Bảo bảo có đói bụng không?"

"Bụng?"

"Đói bụng hay không đói bụng?" Lâm Viễn Thành chọc chọc bụng Tiểu Thu Úc.

Truyện HD

Tiểu Thu Úc như hiểu ra, cúi đầu dùng đôi tay sờ sờ bụng, sau đó ngẩng đầu mềm mại nói với Lâm Viễn Thành: "Bò bò, đô đô đói ~"

"Thay quần áo xong mới uống sữa được." Đường Thường hôn hôn bảo bảo của mình.

"Mang cả bảo bảo theo sao?" Lâm Viễn Thành hỏi Đường Thường đang thay quần áo cho bảo bảo.

"Vâng, em để Tiểu Vân trông. Công ty thế nào?"

Lâm Viễn Thành lộ ra nụ cười tự hào: "Hôm nay ký tên, sau này Lâm gia sẽ ngày càng lớn mạnh."

Vợ chồng hai người xem như đều đạt được thành tựu, còn có bảo bảo, tâm trạng cực kỳ vui sướиɠ.

Đường Thường đưa bảo bảo và bảo mẫu đến triển lãm tranh, vì phải dẫn người khác đi xem, Đường Thường để bảo mẫu mang bảo bảo đến phòng nghỉ sau triển lãm. Có sư phụ làm chỗ dựa cho bà, rất nhiều người từ vùng khác đồng ý đến xem.

Xong việc, Đường Thường đến phòng nghỉ, muốn đến nhìn bảo bảo một chút. Kết quả bên trong không có lấy một bóng người, sư huynh đi cùng nói có thể là ra ngoài, nhưng trong lòng Đường Thường cảm thấy rất bất an vội vàng kêu bảo an điều tra.

Quả nhiên, nửa tiếng trước ở phòng nghỉ, bảo mẫu vẻ mặt lén lút nhìn xung quanh. Thấy Đường Thường bị một đám người vây quanh, vội bước nhanh ra cửa lớn của triển lãm tranh.

Đường Thường tái mặt chạy ra cửa lớn hỏi bảo an, bọn họ thấy Đường Thường mang theo bảo mẫu vào, bảo mẫu ôm đứa bé ra nên họ đều tưởng là Đường Thường căn dặn. Nhìn bảo mẫu lên một chiếc ô tô màu đen cũng không phản ứng gì.

Lâm Viễn Thành bên kia mới kí hợp đồng xong đã nhận được cuộc gọi của Đường Thường. Lập tức liên hệ với bạn ở cục cảnh sát, sau đó phóng xe đến nơi tổ chức triển lãm tranh. Triển lãm tranh đã giải tán đóng cửa, chỉ dư lại Đường Thường và vài vị sư huynh, sư phụ cũng được mời trở về.

"A Thành, làm sao bây giờ?" Vừa thấy Lâm Viễn Thành xuống xe, Đường Thường lập tức tiến lên, run rẩy nói: "Tại em không tốt, không nên đem bảo bảo đến."

"Dù không có chuyện của em, bảo mẫu ở nhà cũng sẽ bắt bảo bảo đi." Lâm Viễn Thành cắn răng nói.

Trong lòng Lâm Viễn Thành đã có manh mối, với địa vị ở Hải Thị dám chọc vào Lâm gia chỉ có một nhà.

Đến khi tìm được bảo bảo, bảo bảo đã đưa vào phòng cấp cứu. Đường Thường mơ màng chạy tới bệnh viện, Lâm Viễn Thành bên cạnh không ngừng gọi điện thoại. Đem bảo bảo cứu ra tiểu cảnh sát đứng ở một bên, chờ cục trưởng lại đây.

Qua hơn hai tiếng bác sĩ mới đi ra. Đường Thường nhũn chân chỉ có thể đứng dựa vào tường, Lâm Viễn Thành tiến lên hỏi tình hình.

Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

"May mà đưa đến kịp thời!" Bác sĩ nói: "Không có vấn đề lớn, khả năng lúc sau sẽ phát sốt, bảo bảo quá nhỏ chắc chắn là bị doạ sợ rồi."

Quả nhiên hôm sau phát sốt. Bác sĩ kê đơn thuốc, tới buổi tối mới giảm một chút. Ở bệnh viện một tuần mới đem Lâm Thu Úc về nhà.

"Đầy đủ chứng cứ rồi." Lâm Viễn Thành nói với bạn tốt.

"Ừ, bên cục cảnh sát đã đi bắt người, thằng bé không có việc chứ."

Lâm Viễn Thành gật đầu: "May mà cấp dưới của cậu đến kịp."

Đường Thường ở nhà chăm Tiểu Thu Úc cả ngày, tuy đã hết sốt nhưng là buổi tối hay giật mình tỉnh giấc, gương mặt vốn tròn tròn nộn nộn lập tức tọp mất một vòng.

Tối hôm đó về nhà, Đường Thường đốt toàn bộ tranh mình vẽ, Lâm Viễn Thành không cản được. Họ không mời bảo mẫu nữa, bây giờ Đường Thường không dám tin bất cứ kẻ nào.

Lâm Viễn Thành đấu thầu thành công, đè bẹp cọng rơm cuối cùng của Trương Kiến Văn.

Hắn biết Đường Thường muốn mở triển lãm tranh, mua chuộc bảo mẫu, để bà mang đứa bé theo, ban đầu muốn hù dọa vợ chồng Lâm gia, nếu thành công hơn không chừng có thể lấy được dự án trong tay Lâm Viễn Thành.

Lần đầu tiên làm loại chuyện này, người Trương Kiến Văn tìm không phải chuyên nghiệp, toàn là người vô gia cư, tiện tay ném đứa bé trên thuyền.

Trưa hôm đó đài truyền hình Hải Thị đưa tin dùng số tiền lớn tìm người, Trương Kiến Văn đập không ít tiền , nhưng tiền Lâm gia bỏ ra còn nhiều hơn. Mấy tên kia xảy ra tranh chấp, có một tên tính trộm tiền mang đi. Sau khi bị phát hiện thì tranh chấp không ngừng, lúc này thì cảnh sát đã tìm đến nơi.

Mấy kẻ bắt cóc hoảng loạn đào tẩu, Tiểu Thu Úc cứ thế bị ném xuống biển, may mắn có vài cảnh sát bơi tốt, kịp thời phát hiện, cứu đứa bé lên kịp thời.

Chuyện công ty không cần quá nhọc lòng, chỉ cần làm từng bước là có thể nâng cao vị thế. Lâm Viễn Thành yên tâm chăm sóc người nhà, đồng thời thu thập chứng cứ đạp đổ Trương gia.

Bắt cóc, tội danh này trực tiếp ném Trương Kiến Văn vào ngục giam. Trương gia muốn cản cũng không cản được, dù sao bản thân Lâm gia mấy năm nay vẫn ở trên cơ bọn họ.

Chưa đến một tháng, Đường Thường gầy đi cực nhanh, Lâm Viễn Thành nhìn một lớn một nhỏ biến thành như vậy, trong lòng hận không thể đâm Trương Kiến Văn thiên đao vạn quả. Ông không thể làm chuyện phạm pháp, nhưng vẫn có thể động tay động chân trong tù.

"A Thành, mọi người có thể để cho em đưa bảo bảo đến Bình Thành ở một thời gian được không?." Đường Thường cẩn thận đóng cửa phòng, đối diện Lâm Viễn Thành, hỏi.

Lâm Viễn Thành nhìn vợ yêu tiều tụy, lấy lại bình tĩnh, nói: "Anh cũng đi."

"Nhưng công ty......"

Lâm Viễn Thành đánh gãy lời Đường Thường, kiên định nói: "Công ty cũng chuyển đến Bình Thành!"

"...... Được."