Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy

Chương 6

Edit: Sườn Xào Chua Ngọt

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Người được mời đã đến gần đủ, mẹ Lâm và Chu Lam cũng vào. Rất nhanh mọi người đã tụ tập ở trung tâm triển lãm bàn luận về bức tranh, hai người Lâm Thu Úc đứng bên ngoài đám đông, Cố Quy Đồng vóc dáng cao phát hiện trên mặt mẹ Lâm không hề có một chút vui vẻ dễ như trở bàn tay.

Truyện HD

Người được mời tới triển lãm tranh đa phần là nhân vật nổi tiếng trong giới họa sĩ hoặc là người yêu thích phương diện này, mọi người tuy vây ở một chỗ xem bức tranh này, nhưng theo bản năng không chen chúc gây tắc nghẽn đường đi, cho nên Chu Lam dễ dàng chui vào từ trong đám người.

"Làm sao vậy?" Lâm Thu Úc vừa mới đi đến trước mặt hội Chu Lam, hỏi.

Chu Lam nhún nhún vai, nói: "Dì Lâm muốn tớ đến chỗ hai người." Dừng một chút lại xoay người lưu luyến nhìn bức họa cách đó không xa, "DÌ Lâm thật quá lợi hại, thật ra tớ rất muốn đi nghe dì Lâm giải thích."

"Vậy cậu đi đi." Lâm Thu Úc khó hiểu.

Chu Lam suy sụp: "Cậu nhìn xem người vây quanh dì Lâm là ai, loại cá con như tớ ở đó làm gì?" Cô nhìn mấy đại sư người này lại cao lãnh hơn người kia chân cũng mềm.

Triển lãm tranh có vài người do mẹ Lâm đặc biệt mời đến, giữa trưa muốn ăn cơm cùng bọn họ, bàn chuyện. Chuyện ăn cơm hôm qua Cố Quy Đồng nhận làm, buổi tối đã giúp bọn cậu đặt chỗ ở nhà hàng, người khác đều tản ra xem tranh khác. Mẹ Lâm vừa đi vừa nói chuyện với các đại sư.

Chu Lam ở bên này cũng ngốc không được, ngoại trừ bức dì Lâm vẽ ở trung tâm chưa xem, mấy bức tranh l*иg kính khác đã xem trước. Nhưng cô không ngờ dì Lâm trong giới hội họa có lực ảnh hưởng lớn như vậy, trừ một ít nghe danh mà đến, lấy đại một người ra cũng không phải cô muốn gọi một tiếng đại sư là được, càng miễn bàn vị bên cạnh dì Lâm là người chỉ cần dậm chân cũng có thể làm rung chuyển giới hội họa.

Bọn người tản đi, Lâm Thu Úc mới chậm rãi tới gần bức tranh kia.

Vừa thấy bức tranh sắc thái tuyệt vọng mãnh liệt xông tới, cho dù xem lại một lần, tim Lâm Thu Úc vẫn kìm không được mà nhảy lên. Chỉ có thể chậm rãi dời tầm mắt đến phần ánh sáng, hy vọng mới dần lan ra.

Cố Quy Đồng nhìn bức tranh như suy nghĩ điều gì.

"Tiểu Úc," Cố Quy Đồng nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay thon dài trong tay, tựa như lơ đãng hỏi: "Tối hôm qua không thấy chú, chú không tới cùng dì Lâm sao?"

Vừa nhắc đến, cảm giác quái dị của Lâm Thu Úc cũng xuất hiện, "Mẹ nói cha đi công tác, công ty có việc bận. Nhưng ngày trước chưa từng đi công tác một tuần không về."

Công ty Lâm gia gần đây căn bản không có bất cứ hạng mục gì, cũng chỉ có Tiểu Úc không quan tâm chuyện này mới bị lừa. Cố Quy Đồng không lo lắng hội dì Lâm sẽ làm chuyện gì bất lợi với Tiểu Úc, dù sao Lâm gia yêu thương Lâm Thu Úc rõ như ban ngày. Nhưng hắn không hy vọng có bất cứ tai hoạ ngầm gì.

Xem ra trước khi Tiểu Úc tới Bình Thành đã xảy ra cái gì đó, có lẽ liên quan đến việc hồi nhỏ Lâm Thu Úc hay gặp ác mộng. Phải kêu Hứa Bân hành động nhanh lên, Cố Quy Đồng nghĩ.

Đến giữa trưa, mẹ Lâm dẫn Chu Lam đi nhà ăn. Trước khi đi kéo Lâm Thu Úc nhìn một hồi lâu mới để Cố Quy Đồng đưa cậu đi, Cố Quy Đồng cảm thấy cái từ "Xem trọng" này có ý vị sâu xa.

"Muốn ăn cái gì?" Cố Quy Đồng dựa vào ghế lái quay đầu hỏi Lâm Thu Úc.

Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

"Anh Quy Đồng làm!" Lâm Thu Úc không chút do dự nói.

Cố Quy Đồng cười đồng ý, mi tâm lạnh lùng cũng giãn ra. Quay xe về hướng tiểu khu Ninh Hóa, trên đường gọi điện dặn bảo mẫu mua đồ ăn về.

Lâm Thu Úc vừa vào cửa đã ném giày văng ra, nhào lên sô pha. Cố Quy Đồng khom lưng nhặt giày của cậu lên cất đi, mở điều hòa, lấy nước ép trái cây trong tủ lạnh, hôm qua nhà không chuẩn bị nước trái cây.

"Cảm ơn anh Quy Đồng." Lâm Thu Úc ngồi dậy từ trên sô pha nhận lấy nước trái cây.

Cố Quy Đồng thuận tay mở TV cho cậu xem, sờ sờ mái tóc ngắn mềm mại của Lâm Thu Úc, nói: "Anh đi nấu cơm, em chờ ở đây."

Không đến nửa giờ, Lâm Thu Úc đã thấy chán, lặng lẽ vào phòng bếp.

Dù người đàn ông này mặc tạp dề, khí chất vẫn lãnh đạm như cũ, bóng dáng cao lớn trong phòng bếp không có chút nào không hợp. Đầu ngón chân Lâm Thu Úc trong dép lê mềm như bông giật giật, cậu muốn ôm hắn từ phía sau!

"Anh Quy Đồng."

Nghe thấy âm thanh ngọt mềm, Cố Quy Đồng theo bản năng xoay người, trên mặt mang theo ý cười, "Đói bụng sao?"

Lâm Thu Úc lắc đầu, anh Quy Đồng là con trai độc nhất Cố gia, lại không thích con trai giống cậu. Tưởng tượng sau này mình phải gọi người phụ nữ khác là chị dâu, Lâm Thu Úc cảm thấy ngực nghẹn muốn chết.

Lau tay sạch sẽ, Cố Quy Đồng mới tiến lên. Nhẹ nhàng dán lên má phải Lâm Thu Úc, nói: "Đợi chút, phòng bếp mùi nồng, em ra ngoài trước đi."

"Vâng." Ngoan ngoãn đồng ý, Lâm Thu Úc xoay người rời khỏi phòng bếp.

Trong lúc mẹ Lâm gọi điện thoại hỏi Lâm Thu Úc ở đâu, trong điện thoại dì Lâm muốn giấu cảm giác nôn nóng khẩn trương lại không che được, Cố Quy Đồng coi như không phát hiện, chỉ để Lâm Thu Úc ở đối diện lên tiếng.

Ban đêm cha Lâm lái xe đến đón, mẹ Lâm ngồi trong xe không ra. Cố Quy Đồng nắm tay cậu đi ra, cha Lâm đứng vẫy tay từ xa.

"Cha, người về rồi?" Lâm Thu Úc còn tưởng cha Lâm đến lúc triển lãm tranh kết thúc cũng không trở về.

Cha Lâm gật gật đầu với Cố Quy Đồng, cười nói: "Về trước đã, hôm nay mẹ con mở triển lãm tranh, cha muốn về sớm."

Nhanh như chớp chui vào trong xe, Lâm Thu Úc phất tay với Cố Quy Đồng.

"Đứa nhỏ này!" Cha Lâm bất đắc dĩ, "Tiểu Cố, gần đây công ty ổn không?"

"Dạ, cũng không tệ lắm."

Cha Lâm nhìn đứa trẻ cao hơn mình nửa cái đầu, vui mừng vỗ vỗ bả vai Cố Quy Đồng: "Con cũng đừng quá vội, từ từ mà đi, chắc chắn có thể làm tốt."

"Ba, chúng ta về nhà đi." Lâm Thu Úc trong xe ló đầu ra gọi.

"Đến đây."

Ý cười trong mắt Cố Quy Đồng càng sâu, Tiểu Úc cũng chỉ ngây thơ như vậy trước mặt cha mẹ và hắn.

"Anh Quy Đồng, bọn em đi đây." Lâm Thu Úc vẫy tay.

Trên đường, Lâm Thu Úc hỏi mẹ Lâm triển lãm tranh mở thế nào rồi, Lâm Thu Úc cảm thấy nó chắc sẽ phi thường thành công.

Đường Thường ngồi mãi trên xe mới hồi phục tâm tình của mình, lúc này nghe con trai nhà mình hỏi, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

"Đương nhiên không tồi." Mẹ Lâm cũng không thèm để ý hình tượng dịu dàng của mình. "Mẹ con năm đó chính là thế này." Nói rồi giơ ngón tay cái lên.

Hai cha con bị động tác của mẹ Lâm chọc cười ha ha.

"Chu Lam đâu, cậu ấy về rồi sao?" Lâm Thu Úc nhớ tới Chu Lam.

Mẹ Lâm gật đầu, tán dương: "Đứa nhỏ kia không tồi, mẹ đưa nó đi gặp mấy sư phụ. Đáng tiếc không cùng trường phái với mẹ, bằng không còn có thể làm đồng môn."

"Nếu giống mẹ, Chu Lam đã bái mẹ làm sư phụ từ lâu!" Lâm Thu Úc vẫn tương đối hiểu Chu Lam, dù sao cũng học cùng trường nhiều năm như vậy.

Mới vừa về đến nhà, dì Vương lập tức tiến đến lôi kéo Lâm Thu Úc, một bên gọi tiểu tâm can, một bên lấy điểm tâm ngọt làm sẵn cho cậu ăn.

Lâm Thu Úc sớm đã ăn no, Cố Quy Đồng biết khẩu vị của cậu, đồ ăn nấu ra lúc nào cũng bị Lâm Thu Úc ăn sạch sẽ. Nhưng không thể từ chối dì Vương, Lâm Thu Úc cười ăn một hai miếng.

Lâm Thu Úc ăn đồ dì Vương làm mà lớn lên, cảm tình đương nhiên rất sâu, dì Vương vẫn nhiệt tình như vậy. Cũng do lâu rồi không về dì Vương mới thế.

"Được rồi, dì Vương, con ăn no rồi." Lâm Thu Úc đem cái đĩa đặt một bên.

"Ai." Dì Vương vui vẻ nhìn Lâm Thu Úc, bỗng nhiên cảm khái nói: "Tiểu Úc đã lớn như vậy!"

Lâm Thu Úc kỳ quái ngẩng đầu cười nói: "Gần đây làm sao vậy nhỉ? Mẹ con cũng nói vậy."

"Rồi rồi, mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi." Cha Lâm xoa xoa đầu Lâm Thu Úc. "Hôm nay chắc mệt lắm."

"Vâng ạ."

Vỗ vỗ giường, Đường Thường nằm lên. Đường Thường nằm vào l*иg ngực chồng mình, nhẹ nhàng thở ra.

"Nên buông ra." Lâm Viễn Thành khuyên nhủ, "Em xem, Tiểu Úc không có việc gì."

Lâm Thu Úc gặp ác mộng không ngừng, mẹ Lâm cũng gặp ác mộng, luôn mơ thấy chuyện năm đó. Hiện tại đã qua 22 năm, Lâm Thu Úc cũng 24. Cha Lâm không muốn vợ yêu ôm chuyện cũ nhiều năm, càng không muốn bà từ bỏ việc vẽ tranh. Cho nên mới cổ vũ mẹ Lâm cầm lại bút vẽ.

"Em biết." Đường Thường hôm nay xem như phá tâm ma, cười với Lâm Viễn Thành.

Nghĩ đến con trai mình, Đường Thường đột nhiên lại có lo lắng mới, ghé vào ngực Lâm Viễn Thành thở dài: "Sau này Tiểu Úc làm sao bây giờ? Nếu Tiểu Cố cũng thích nam sinh thì tốt rồi, như vậy có thể yêu Tiểu Úc cả đời."

Chuyện Lâm Thu Úc thích con trai Lâm gia đều biết, bọn họ sẽ không phản đối, chỉ cần Lâm Thu Úc vui vẻ là được. Chỉ là không ai có thể chăm sóc Lâm Thu Úc như Cố Quy Đồng, cái này làm Đường Thường cực lo lắng.

"Tiểu Cố thích con trai, Cố gia làm sao bây giờ?" Cha Lâm không tán đồng nói, "Hiện tại Bình Thành đều đang nhìn nó!"

Trong lòng cha Lâm đương nhiên vừa lòng Cố Quy Đồng, nếu hai người có thể ở bên nhau, ông cũng coi như là an gối vô ưu. Vấn đề là Cố Quy Đồng lại không thích con trai, năm đó Tiểu Úc học sơ trung, Cố Quy Đồng năm hai từng có bạn gái. Hiện tại ngẫm lại nếu không phải vì Tiểu Úc sinh bệnh nặng, phỏng chừng Cố Quy Đồng cũng đính hôn rồi.

Lâm Viễn Thành thấy, Cố Quy Đồng trưởng thành sớm, không phải người tam tâm nhị ý, yêu đương thời cao trung, có lẽ hắn thật tâm thích cô gái kia. Đáng tiếc......

Bên kia, đêm khuya.

Cố Quy Đồng nhận được tư liệu Hứa Bân gửi, lật từng trang, mày nhíu chặt, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.