Suy nghĩ đáng sợ đến mau đi cũng mau.
Bởi vì sẽ không có ai dùng cách thức hạ thấp giá trị để đối đãi với người mình thích, không liên quan đến giới tính, tuổi tác hay địa vị.
Dẫn theo hai người đàn ông dung mạo xuất chúng đi dạo trung tâm thương mại, Kỷ Uyển Khanh nhận được vô số ánh mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ. Đúng lúc cô đi ngang qua nhà vệ sinh nên tạm thời đi vào dặm lại lớp trang điểm.
Lúc đi ra, hai người đàn ông một lạnh một nóng đứng trên lầu chỗ bản đèn LED chỉ dẫn, xung quanh có rất nhiều cô gái đứng bắt chuyện.
Ưng Liên hiểu rất rõ sức hấp dẫn của bản thân, am hiểu việc đối diện với tình cảnh này. Anh ta cực kỳ quen thuộc khéo léo tiếp chuyện các chị em.
Hai tay Chung Ngọc để trong túi áo hoodies, hai mắt nhìn vào khoảng không, hoàn toàn làm nền cho bối cảnh.
Thành công xin được số điện thoại, các cô gái vẫy vẫy tay rời khỏi. Lúc họ đi ngang qua Kỷ Uyển Khanh trong miệng còn lẩm bẩm: “Đàn ông vẫn là ấm áp thì tốt hơn, cái người lạnh lùng kia vừa nhìn đã biết chẳng hòa nhã gì.”
Không hòa nhã, đây là lần thứ hai trong ngày cô nghe thấy có người sử dụng từ ngữ này để miêu tả Chung Ngọc.
Thấy Kỷ Uyển Khanh dặm lại lớp trang điểm trở về, ba người quyết định đi tòa nhà B xem thử.
Cửa ngăn hai tòa trung tâm thương mại rộng lớn vừa dày vừa nặng. Ưng Liên chu đáo thể hiện tinh thần quý ông tiến lên trước đẩy cửa ra.
Đoàn người lục tục đi qua, miệng cảm ơn rối rít.
Sau khi Kỷ Uyển Khanh bị đẩy đùn qua liền phát hiện Chung Ngọc không ở phía sau mình. Cô ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng trong đường hẹp nơi ánh sáng và bóng râm giao nhau. Không biết từ khi nào anh đã cầm tay nắm cửa, một lời không nói đỡ sẵn. Gương mặt mang vẻ trầm mặc lãnh đạm.
Đợi người cuối cùng đi qua, anh mới từ từ buông tay đến bên cạnh Kỷ Uyển Khanh, nắm tay cô lần nữa.
Trung tâm thương mai mới khai trương, biển người chen chúc. Cho dù có máy điều hòa nhiệt độ trung tâm thì vẫn khiến người ta khô nóng khát nước.
Chung Ngọc thấy gò má Kỷ Uyển Khanh hơi đỏ lên thì chuẩn bị đi mua nước uống.
“A Ngọc, tôi cũng muốn.” Lần này Ưng Liên vứt vẻ quý ông, yên tâm thoải mái sai khiến anh.
Chung Ngọc không nói gì chỉ gật đầu rồi quay người đi mua.
“Cô Kỷ, cô có cảm thấy Chung Ngọc ở đây hay không cũng chẳng có gì khác nhau không?” Ưng Liên vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ chia rẽ, “Con người anh ta trước giờ vẫn khá quái gở. Tôi là bạn anh ta còn thấy cực khổ, cái gì cũng phải suy đoán. Cô thì sao? Với tư cách là bạn gái chắc cô cũng cảm thấy anh ta lạnh nhạt lắm đúng không?”
“Bác sĩ Ưng.” Giọng nói Kỷ Uyển Khanh lạnh đi, “Anh không thấy nói vậy là quá đáng à?”
Đối diện với thái độ thù địch gay gắt, cô có nghĩa vụ phải bảo vệ tôn nghiêm của Chung Ngọc.
“Ồ, xúc phạm đến cô Kỷ rồi sao?” Ưng Liên ra vẻ vô tội.
“Anh xúc phạm đến A Ngọc.” Ánh mắt Kỷ Uyển Khanh không hề chệch hướng nhìn theo Chung Ngọc đang mua nước cách đó không xa.
Vừa khéo có một người mẹ đang đẩy xe nôi em bé ngang qua cánh cổng sắt gặp khó khăn, chặn mất đường qua lại. Lúc có người phàn nàn, Chung Ngọc đi qua nhấc xe nôi em bé lên rồi vững vàng đặt xuống.
Có lẽ vì được người khác cảm ơn, người đàn ông tay chân lóng ngóng vẫy vẫy tay với cái đầu bé con thò ra từ trong xe.
Người như vậy sao có thể không hòa nhã?
“A Ngọc quả thực sẽ không đi đầu tiên để mở cửa cho người khác như một quý ông.” Kỷ Uyển Khanh kiên định cười nhìn sang Ưng Liên, “Nhưng anh ấy tuyệt đối sẽ là người cuối cùng ngừng lại giữ cửa.”
“Anh có thể nói anh ấy vụng về, hờ hững, nhưng không thể nói anh ấy kỳ quặc.” Cô hít sâu rồi lại nói, “Anh ấy rất dịu dàng, chỉ là không phải kiểu điển hình.”
Nói xong, Kỷ Uyển Khanh tiếp tục im lặng. Cô cảm thấy cần phải nói chuyện với A Ngọc một chút về quan niệm chọn bạn mà chơi, bất kể quan hệ của bọn họ lúc trước có thân thiết thế nào đi nữa thì sau này cũng đừng tới lui thêm làm gì.
Ưng Liên ngây phỗng ra rồi che mặt phát ra tiếng cười nặng trĩu.
“Chung Ngọc đúng thực rất hòa nhã. Ánh mắt cô Kỷ thật tốt.” Anh ta cười đủ rồi nên đưa tay gạt nước mắt trên khóe mắt đi, “Nhưng cô có từng nghĩ đến chưa? Dưới lớp mặt nạ hờ hững là vẻ hòa nhã vụng về, nhưng dưới vẻ hòa nhã ấy lại là gì?”
“Anh ta quá dè dặt cẩn thận rồi, phải tùy tình huống mà thả lỏng một chút.” Ưng Liên nói lời mờ ám quanh co rồi sáp lại gần cô.
Kỷ Uyển Thanh theo bản năng lùi về sau muốn tránh đi, nhưng bị ngăn lại.
“Chung Ngọc gọi cô là chị Uyển Khanh, tôi cũng gọi cô như thế nhé, được không?”
Trong cự ly gần, hơi thở nóng hổi phớt lên tai. Eo cô bị cơ thể lạ lẫm chạm phải, cô tức thì thấy hoảng sợ.
Nhưng giây tiếp theo, Kỷ Uyển Khanh lại trở về vòng ôm quen thuộc. Trong lúc lôi kéo, cổ tay nhói đau làm cô tỉnh táo lại.
Đầu tóc Ưng Liên ướt sũng. Thạch trong trà sữa vẫn đang lăn xuống theo tà áo khoác dài hàng hiệu xa xỉ, trông cực kỳ nhếch nhác.
“Trượt tay.” Chung Ngọc vứt ly giấy trống không đi, thái độ lạnh lùng nói.