Học Trò Của Chồng Cũ

Chương 41

Lấy thuốc xong, Kỷ Uyển Khanh đi lên lầu vật lý trị liệu tìm tên đầu têu Chung Ngọc, lòng nghĩ phải dạy dỗ anh cho đàng hoàng để làm đoạn kết cho trận náo loạn này.

Thời gian trị liệu bằng hơi nước rất ngắn. Chung Ngọc đã ra ngoài từ lâu.

Anh ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện. Không có ai hâm mộ ngồi bên. Anh cúi đầu, mặt mày đầy uể oải cùng với cơn ngứa chưa dứt hẳn, khóe mắt hơi đỏ lên. Gương mặt lạnh lùng nhất thời mang khí chất trai đẹp ốm yếu vì bệnh tật trong truyện cổ.

Kỷ Uyển Khanh ra khỏi thang máy. Dáng vẻ của người đàn ông lọt vào tầm mắt. Cô chẳng có tiền đồ gì trong nháy mắt lại bị mê hoặc. Lý do dạy dỗ dự tính trước từ nãy liền quên sạch sành sanh.

Về nhà rồi dạy dỗ vậy. Cô bĩu môi, tự động nhường bước. “A Ngọc, chúng ta về thôi.” Kỷ Uyển Khanh gọi anh.

Đợi đến gần cô mới phát hiện, bên cạnh Chung Ngọc còn có một người khác. Người nọ chỉ là dựa vào góc ngoài ngã rẽ nên thân hình bị che khuất.

Bác sĩ nam trẻ tuổi giấu hai tay vào trong túi áo blouse dài trắng muốt. Ánh mắt hoa đào nheo lại, cười lẳиɠ ɭơ mờ ám.

“Tôi đang trực đêm, nghe các em y tá tán gẫu bảo có một anh đẹp trai được đưa đến. Nguyên nhân bệnh là vì “chơi” củ từ, hiếu kỳ nên liếc đến họ tên.” Anh ta cảm thán, “Không hổ là anh, anh Lai Phúc.”

Trước ngực bác sĩ nam treo thẻ công tác, Ưng Liên.

Họ tên hơi hướng nữ tính, phối với gương mặt thanh tú xinh đẹp, ngược lại không hề lạc nhịp gì cả.

Ưng Liên tự xưng là bạn của Chung Ngọc. Vừa thấy Kỷ Uyển Khanh, bộ dáng nhàn tản vừa rồi lập tức bay biến, nho nhã lễ độ chào hỏi: “Là chị Uyển Khanh đúng không, Chung Ngọc có nhắc tới chị với tôi.”

Kỷ Uyển Khanh chỉ nghe được đoạn kết của cuộc đối thoại trước đó giữa hai người. Cô đang tò mò “anh Lai Phúc” là ý gì thì thình lình được chào hỏi, tỉnh táo lại rồi vội vàng bắt tay người ta.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy người có liên quan đến người đàn ông trẻ này này, nên khó tránh khỏi căng thẳng, sợ để lại ấn tượng không tốt gì làm mất mặt bạn trai.

Nhìn lại Chung Ngọc, anh lườm người bạn giả vờ đạo mạo quân tử nọ. Đôi đồng tử đen láy khóa chặt trên bàn tay đang nắm lấy tay Kỷ Uyển Khanh. Đáy mắt mơ hồ sóng ngầm trào dâng.

“Sao thế?” Cái bắt tay lễ phép tượng trưng ngắn ngủi, Kỷ Uyển Khanh không phát giác ra chuyện gì, ngoảnh đầu lại thấy người đàn ông nhíu mày bèn hỏi.

Chung Ngọc lắc đầu, đan mười ngón tay vào tay Kỷ Uyển Khanh.

“Đừng có nũng nịu với em trước mặt bạn anh.” Kỷ Uyển Khanh bất lực, nhỏ giọng ghé vào tai anh nhắc nhở.

Không phải làm nũng, Chung Ngọc muốn trả lời nhưng nhất thòi lại nói không rõ được cảm xúc lạ lẫm này là gì. Anh dứt khoát tiếp tục im lặng, dùng ngón tay cái cọ cọ lên khớp tay của người phụ nữ.

Kỷ Uyển Khanh không nỡ tránh tay anh, chỉ đành phối hợp nắm lấy.

Ưng Liên ở bên cạnh nhướng mày. Tận mắt nhìn thấy Chung Ngọc thân cận với người khác, anh ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Suy xét kỹ lưỡng lại ánh mắt lạnh căm căm vừa rồi nhìn mình, thế mà cũng ghen à, anh Lai Phúc.

Đang sầu gần đây buồn tẻ không có chuyện để làm, Ưng Liên ho khẽ một tiếng, cười đến ấm áp như gió mùa xuân, “Cô Kỷ muốn đưa Chung Ngọc về rồi nhỉ. Giờ này gọi xe không tiện, tôi đưa hai người về.”

“Sao lại như vậy được.” Kỷ Uyển Khanh đương nhiên từ chối, “Không dám phiền bác sĩ Ưng.”

“Tôi và anh ta là bạn lâu năm rồi, không cần khách sáo.” Ưng Liên nói, “Đúng không, Lai... Chung Ngọc.”

Chung Ngọc mặc kệ.

“Đúng không, Chung Ngọc.” Ưng Liên nghiến răng nghiến lợi, máy móc lặp lại, “Đúng không, Chung Ngọc, Chung Ngọc?!” Âm điệu càng lúc càng cao.

Chung Ngọc nhắm mắt bịt tai, nghiêm túc vân vẻ mu bàn tay Kỷ Uyển Khanh.

“A Ngọc.” Kỷ Uyển Khanh hết cách.

Dường như trong cả thế giới này anh chỉ nghe thấy giọng người phụ nữ, Chung Ngọc tức thì phản ứng lại.

Đương nhiên, anh từ đầu tới cuối chỉ nhìn thấy mỗi Kỷ Uyển Khanh, chẳng hề dính dáng gì đến Ưng Liên.

“A Ngọc à, có cần tôi đưa hai người về không?” Khóe môi Ưng Liên khẽ giật giật. Anh ta không từ bỏ, tiếp tục nói, thậm chí học theo cả xưng hô mà người phụ nữ dùng.

Chung Ngọc bị một tiếng “A Ngọc” đó làm cho chán ghét, sắc mặt khó coi.

Vẻ chán ghét rõ ràng bắn thẳng sang, Ưng Liên thản nhiên tiếp nhận, thậm chí còn có chút khoái trá vì thắng một trận.

Có điều vui sướиɠ ngắn ngủi thế này không đủ, anh ta tiếp tục trù tính chọc ghẹo Chung Ngọc.

Ưng Liên nhớ lại đối phương từng nói đến việc Kỷ Uyển Khanh ‘tiếc tiền mua áo mưa’, hỏi có cần đi tìm một công việc kiếm tiền mua “áo mưa” không.

Lúc đó bản thân cực kỳ phiền cực kỳ ghét bỏ, cảm giác Chung Ngọc như ăn no rửng mỡ rách việc chạy đến khoe khoang cuộc sống gối chăn vậy, mắng chửi luôn miệng bảo anh cút.

Thật không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ. Ưng Liên nham hiểm sáp lại gần, thần thần bí bí nói: “Có thể tiết kiệm một khoản phí “gọi xe”.”

“Đi lái xe.” Ánh mắt Chung Ngọc sắc bén, gật đầu.

Bạn trai đồng ý rồi, Kỷ Uyển Khanh cũng không nói thêm lời từ chối nào nữa. Sau khi lên xe, cô và Chung Ngọc ngồi ở ghế sau. Thấy Ưng Liên đảm nhiệm chức vụ lái xe ở phía trước còn chưa kịp cởϊ áσ blouse, cô nhịn không được lại cảm ơn thêm mấy lần.

Ưng Liên hào phóng cười tỏ ý chút chuyện nhỏ mà thôi. Chung Ngọc lại lạnh mặt thúc giục người ta lái xe nhanh lên.

Biết hai người là bạn lâu năm, giao tiếp có lẽ không khách sáo gì lắm, nhưng bộ dạng này của bạn trai ít nhiều gì cũng hơi bất lịch sự.

Kỷ Uyển Khanh đè giọng xuống: “Bác sĩ Ứng đang trực ban đúng không, sao anh lại tùy tiện đồng ý để người ta đưa về thế hả, cho dù là bạn bè cũng phải nói cảm ơn chứ?”

Cô thật sự giống như một bà mẹ nhọc lòng đứa con trai không rành thế sự vậy. Uyển Khanh mama thở dài.

Chung Ngọc nghe lời người phụ nữ như hiểu như không gật đầu.

Không bao lâu sau, xe lái đến một tiểu khu. Kỷ Uyển Khanh dắt tay người đàn ông xuống xe, đồng thời dùng ánh mắt bày tỏ.

Chung Ngọc gõ gõ cửa sổ.

Ưng Liên hạ kính cửa sổ xuống, không hiểu đầu đuôi gì nhìn anh.

Chung Ngọc thò người vào, ôm hờ đối phương. Dưới ánh mắt mang theo mấy phần hoảng loạn của đối phương, anh cực kỳ chân thành nói: “Cảm ơn ngài, bạn của tôi, Ưng Liên.”

Cũng không cần phải lễ phép như thế chứ, Kỷ Uyển Khanh che mặt. Con đường dạy con thật xa xăm.