Học Trò Của Chồng Cũ

Chương 34

Ly hôn. Một khi suy nghĩ như vậy được hình thành sẽ không còn đường thỏa hiệp rút lui.

Kỷ Uyển Khanh nhớ rất rõ ràng. Mùa hè oi bức, tiếng ve inh tai. Dường như tất cả mọi người đều khuyên cô hãy tha thứ, trách mắng cô bốc đồng. Chỉ mỗi mình cô đối nghịch, chạy tới chạy lui như con thoi giữa khách sạn ở tạm và tòa án, chờ đợi thời gian ra tòa dài đằng đẵng.

Nhưng hiện thực nào được như ý.

Lần đầu phán quyết thậm chí còn không có kết quả.

Sau khi Chu Lập Thành khóc lóc cầu xin không có tác dụng, anh ta lựa chọn trốn tránh. Bên nam vắng mặt lúc xét xử. Thẩm pháp không cách nào quyết định được tình cảm hai bên đã rạn nứt hay không, trực tiếp bác đơn.

Lần thứ hai khởi tố là đã sáu tháng sau.

Cho dù tuyệt vọng trắng trợn nứt toác ra trước mắt, Kỷ Uyển Khanh vẫn cắn chặt khớp hàm quyết định kiên trì. Chỉ cần cô không từ bỏ thì sẽ xuất hiện cơ hội xoay chuyển tình hình.

Vượt ngoài dự đoán của cô là, cơ hội đấy lại nằm ở cô sinh viên xảy ra quan hệ với Chu Lập Thành.

Kỷ Uyển Khanh không tận mắt chứng kiến, chỉ nghe đại khái từ miệng người khác.

Cô sinh viên bảo mình có bầu. Tình cảm với Chu Lập Thành là thật. Cô ta quậy đến Sở Giáo dục. Cả nhà phao tin rằng Chu Lập Thành không chịu trách nhiệm, đòi tìm phóng viên.

Chu Lập Thành chịu không nổi áp lực bên trường học, chỉ đành nhanh chóng li dị rồi giải quyết vấn đề với cô nữ sinh.

Trong cơn may mắn, Kỷ Uyển Khanh không khỏi có chút tâm tình khác lạ. Cô cảm thấy nữ sinh kia không đáng, tuổi còn trẻ như vậy, chỉ phải...

Cô tìm đủ mọi cách liên lạc với nữ sinh kia, thấu tình đạt lý, dùng thân phận người qua đường khuyên giải cô ta.

“Chị gái, chị cũng lương thiện quá mức rồi đấy.” Nữ sinh nhai kẹo cao su, “Khó trách...”

“Khó trách gì cơ?” Kỷ Uyển Khanh không hiểu.

“Yên tâm, tôi đây chẳng có hứng với thứ đàn ông rác rưởi. Ban đầu cảm thấy chơi cho vui, miễn thông qua luận văn là được. Bây giờ ấy hả, đơn giản nhận tiền là đòi lại công lý rồi.” Nữ sinh cười, bật ngón cái với cô, thản nhiên bỏ đi.

Kết thúc của câu chuyện là Chu Lập Thành tay trắng ra đi. Vợ cũng mất, nhà cũng mất, cô sinh viên luôn mồm nói yêu anh ta cũng bảo tổn thương sâu sắc, muốn ra nước ngoài du học.

Y chang một trò hề hước, hả hê lòng người.

“Ly dị phiền phức như vậy à.” Hoàng Na Na nghe hết hồi ức của Kỷ Uyển Khanh, lẩm nhẩm.

“Phiền phức.” Kỷ Uyển Khanh nghe ra đối phương muốn rút lui, khách quan nói, “Nhưng đáng.”

Chồng của Hoàng Na Na nát rượu còn bạo hành, hành vi độc ác. Cô ấy từng thử báo cảnh sát, nhưng cảnh sát vừa tới thì tên đàn ông thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô ấy và đứa con còn nhỏ tuổi liền giả vờ hiền lành, quẹt nước mắt nhận sai.

“Được, tớ biết rồi, cảm ơn cậu.” Hoàng Na Na cười khổ.

Kỷ Uyên Khanh không nói gì nhiều hơn. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Nhà ai lại không như thế? Gần đây còn thêm ý kiến gia tăng thời gian hòa giải ly hôn, có thể thấy con đường bảo vệ quyền lợi phụ nữ trắc trở siết bao.

Hai người phụ nữ tâm sự xong liền cùng nhau đến khu trò chơi tìm một lớn một nhỏ. Khi đến gần mới phát hiện rằng không biết vì sao lại biến thành một lớn rất nhiều nhỏ.

Chung Ngọc bị một bầy trẻ con vây quanh. Con trai Hoàng Na Na bò trên vai anh, lớn giọng chỉ huy, “Anh ơi, con búp bê ở hàng thứ hai ấy!”

Người đàn ông trầm ổn thản nhiên ừm một tiếng đồng ý, ngắm súng hơi trong tay, phốc một tiếng trúng ngay đích.

“Người anh em à, vừa vừa là được rồi.” Mặt ông chủ như khóc tang đưa phần thưởng qua.

“Em gái nhỏ, tặng em này. Mọi người còn muốn gì cứ nói, mình bảo anh ấy giúp cho!” Cậu nhóc đưa búp bê cho một cô bé mặc váy hồng.

Tụi nhóc liền nhao nhao giơ tay lên em cũng muốn.

Gương mặt lạnh như tiền của Chung Ngọc nhìn ông chủ, chẳng chút áy náy nào tiếp tục giơ súng lên bắn.

“Thế này...” Hoàng Na Na cười thành tiếng, “Bạn trai cậu còn biết cái này cơ à.”

“Tớ cũng vừa mới biết đấy.” Kỷ Uyển Khanh có chút mắc cỡ.

Nhưng không thể không nói, dáng vẻ Chung Ngọc nâng súng híp mắt ngắm mục tiêu hình như nghiêm túc hơn thường ngày một chút. Mặc kệ mấy đứa nhóc ồn ào bên cạnh, anh vẫn vững vàng không đổi. Giơ tay nhấc chân cực kỳ dứt khoát.

Người qua đường dừng chân đứng xem nhiều hơn, thậm chí còn có người vỗ tay hoan hô.

Lâu rồi không dùng súng, chơi súng đồ chơi cũng xem như đã cơn ghiền. Lúc Chung Ngọc cõng anh bạn nhỏ trở về vẫn còn muốn tiếp tục.

Ẵm cậu con trai ôm một túi đồ chơi bằng nhung to ụ trong lòng, Hoàng Na Na luôn miệng cảm ơn.

Chung Ngọc gật đầu tỏ ý chuyện nhỏ mà thôi. Anh đưa một con thỏ bông dễ thương cho Kỷ Uyển Khanh.

Cầm lấy con thỏ, người phụ nữ ngắm nhìn gương mặt đẹp trai siêu ngầu của người đàn ông, cười tươi tắn rạng rỡ, cất giọng dịu dàng hỏi, “Chơi bắn súng vui không?”

Chung Ngọc gật đầu.

“Vậy cặp kính mắt em mua cho anh đâu?”

Chung Ngọc rút cặp kính từ trong túi áo ra. Anh sợ súng hơi của ông chủ cũ quá, phần nhựa bị xước trên đỉnh súng sẽ làm trầy món quà người phụ nữ tặng nên mới cất đi.

“Không đeo cũng có thể bách phát bách trúng nhỉ, A Ngọc giỏi quá ha.” Kỷ Uyển Khanh ngoài cười trong không cười.

Chết... Còi báo động trong đầu Chung Ngọc hú vang.