Học Trò Của Chồng Cũ

Chương 23

Tiệm cà phê là nơi tập trung nghỉ ngơi của nhân viên từ mấy tòa nhà công ty xung quanh, vì vậy việc Kỷ Uyên Khanh tìm được bạn trai trẻ tuổi nhanh chóng lan khắp nơi.

Thêm mắm dặm muối, xa rời chân tướng sự việc.

“Được lắm nha, che giấu kỹ thế cơ đấy.” Cố Ý gửi tin nhắn đến, “Nghe nói gặp phải Vương Trường Chí, đánh nhau rồi chứ gì, vì người đẹp mà tức đến sùi bọt mép.”

“Cậu đừng nghe người ta đồn nhảm.” Kỷ Uyển Khanh trả lời.

Đối mặt với hành vi vượt ngoài dự tính của Chung Ngọc, Vương Trường Chí không nói gì, chỉ cười bỏ đi, thậm chí còn có tâm tình chúc phúc một câu.

Kỷ Uyển Khanh lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Cô cứ xóa rồi lại nhập tin nhắn muốn nhắc nhở Cố Ý vài câu, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Nếu đã gặp mặt Chung Ngọc lần nữa, còn xảy ra... Cô nghĩ không ra lý do gì để tiếp tục vô lý sinh sự, bèn dứt khoát dọn về nhà. Mọi chuyện cứ suy nghĩ kỹ rồi bàn bạc sau.

Nụ hôn có hương vị dâu tây chua ngọt dường như vẫn còn đượm lại nơi khóe miệng, Kỷ Uyển Khanh vô thức liếʍ môi. Lỗ tai không nhịn được nóng lên.

Cô cất điện thoại, bình ổn hô hấp mới ra mở cửa. “Gâu!”

Thỏ Con chào hỏi trước tiên, sau đó giống như không nhìn thấy đôi nam nữ đưa mắt nhìn nhau ngượng ngùng, giãy mạnh ra xông vào nhà nhảy phốc lên sô-pha nằm yên.

Chung Ngọc thấy vậy thì nhíu mày.

Gần đây nét mặt của anh sống động lên không ít.

Kỷ Uyển Khanh nhìn thấy, trái tim không khỏi mềm đi. Cô nảy sinh ham muốn với Chung Ngọc, nhưng dần dà lại có suy nghĩ quan tâm. Dù sao bọn họ cũng cách biệt về tuổi tác, giống như bậc bề trên quan tâm đến con cháu.

Thế nên, cô nghĩ có phải vì Chung Ngọc ở một mình, người nhà không ở bên cạnh, nên mới lấy lùi làm tiến thân cận với cô, trong cô quạnh tìm kiếm an ủi.

Người phụ nữ dẫn người đàn ông vào nhà, cả hai cùng ngồi xuống. Cô đi thẳng vào vấn đề, nói, “A Ngọc, chị nói cậu là bạn trai chị, là để gạt người khác.”

“Gã ta cứ quấn lấy chị, vì vậy chị mới, cậu hiểu không?” Cô vừa nói vừa nhìn người đàn ông ở đầu kia sô-pha.

Thỏ Con chen ở giữa, cứ nhìn trái lại nhìn phải. Lúc ba mẹ cãi nhau, con cái không biết phải làm sao.

Tướng ngồi của Chung Ngọc nghiêm chỉnh. Hai tay đặt trên gối, nhìn ngoan ngoãn mà vô hại.

Mí mắt anh hơi khép, duy trì sự im lặng như đang tiêu hóa lời người phụ nữ vừa nói.

Như thế này chắc là hiểu rồi nhỉ, Kỷ Uyển Khanh nhẹ thở dài, tay không kìm được bắt lấy chân trước của Thỏ Con. Trời biết được mình đang hồi hộp chuyện gì, là căng thẳng sợ Chung Ngọc sẽ không cư xử như dự kiến ư?

Hôm nay Chung Ngọc có làm cô thất vọng không, đáp án đương nhiên là không.

“Trước mặt đàn ông, chúng ta, xảy ra chuyện đó.” Không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng liền thấy rõ vấn đề ở đâu.

Chân trước tự dưng bị người phụ nữ đột ngột nắm chặt lại phát đau, Thỏ Con tủi thân rên thành tiếng.

“Xin lỗi.” Kỷ Uyển Khanh giật mình, nhẹ nhàng xoa nắn chân chó.

Tiếng “xin lỗi” này không chỉ là với Thỏ Con mà còn là nói với Chung Ngọc.

Người đàn ông trước giờ ngây ngô, nhưng lần này anh nghe hiểu được, bèn hỏi ngược lại, “Vì sao lại xin lỗi?”

“Chúng ta xảy ra chuyện đó, là sai lầm thôi.” Giọng nói Kỷ Uyển Khanh dần bình tĩnh lại. Cô cố nhịn cảm giác chua xót trong mũi, thốt ra từng câu từng chữ, “Cậu sốt cao, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Tôi biết.” Chung Ngọc bình tĩnh nói.

Nhưng anh càng bình tĩnh càng cho thấy bản thân đang thất thố. Kỷ Uyển Khanh hiếm khi ngoan cố, “Không, cậu không biết.”

Anh căn bản không biết lúc anh thần trí mơ hồ nhiệt tình biết bao, thô lỗ biết bao, chân thực... biết bao.

Không dám nhìn vào đồng tử đen láy của người đàn ông, Kỷ Uyển Khanh sợ lòng tự tin bị dao động, tự nói phần mình, “A Ngọc, lần đó có thể là lần đầu tiên của cậu, cho nên cậu lầm rồi, cảm thấy phải phụ trách gì đó, thật ra hoàn toàn không cần đâu.”

“Cậu xem, tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, từng ly hôn, còn cậu, chắc vừa mới tốt nghiệp nhỉ, sau này có nhiều cô gái để thích lắm, thậm chí còn không cần phải sau này.”

Người phụ nữ từng chút từng chút vén mở, sắp xếp sự thật, so sánh rõ ràng đến chói mắt.

“Vậy nên, chúng ta xảy ra quan hệ chỉ là một sự sai lầm, là tôi mưu đồ bất chính, tôi xin lỗi cậu, nhận sai, cậu đừng để trong lòng.”

Nói đến cuối cùng, Kỷ Uyển Khanh nghẹn ngào, nước mắt rớt xuống, rơi vào lớp lông của Thỏ Con.

Nhưng cho dù khóc, cô cũng không nhịn được mà nghĩ có khi nào bỗng dưng nói nhiều quá, A Ngọc không hiểu nổi không.

Chú chó to xác nhận thấy cảm xúc của người phụ nữ không đúng lắm, gấp gáp đứng dậy dụi đầu vào lòng cô, nhưng nó còn chưa nhào vào, lớp da lông đằng sau cổ đã bị xách lên.

Ánh nhìn mơ hồ vì nước mắt, Kỷ Uyển Khanh mờ mịt nhìn người đàn ông ném Thỏ Con xuống sô-pha, giành lấy chỗ của nó rồi sáp lại.

“Lỗi.” Anh nói, “Chỉ nhận, lỗi làm chị đau.”

“Lần này nhẹ hơn, đừng khóc.”

Lần này cái gì?

“Chờ đã, chúng ta không... Đừng.”