Ngày đầu tiên “bỏ nhà ra đi”, điện thoại vừa rung nhẹ Kỷ Uyển Khanh đã hoảng hốt, sợ Chung Ngọc gửi tin nhắn đến, muốn nói chuyện với cô.
Nhưng ngày thứ hai, ngày thứ ba, mãi đến một tuần đã trôi qua, người phụ nữ dùng ngón tay vuốt ve hình đại diện màu đen của giao diện Wechat, cuối cùng cũng tiếp nhận hiện thực.
A Ngọc, căn bản không để cô ở trong lòng.
Tình yêu thầm kín còn chưa kịp lên men đã trực tiếp chết đi mà không bệnh hoạn gì, ngược lại thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cái ăn vẫn bắt buộc phải kiếm.
Để bản thân không nghĩ lung tung, Kỷ Uyển Khanh dồn hết sức mình vào công việc, liên tiếp hoàn thành mấy dự án kế hoạch. Đến Cố Ý trước giờ tự xưng là “Chị Ba Liều Mạng” cũng kinh hãi trước năng suất làm việc của cô.
“Cậu đây là đang điên cuồng kiếm tiền đổi biệt thự đấy à?” Cô ấy bông đùa cười hỏi.
Nói đến “biệt thự”, Kỷ Uyên Khanh nhớ đến chuyện đổi nhà, “Có nguồn nhà nào thích hợp chưa?”
“Vẫn chưa.” Cố Ý hỏi hết một vòng bạn bè quen biết, họ đều bảo tạm thời chưa có.
Kỷ Uyển Khanh gật đầu, không tiếp tục chủ đề nữa. Sau khi hiểu rõ Chung Ngọc căn bản không để ý gì đến bản thân, suy nghĩ chuyển nhà cũng trở nên có cũng được không có cũng chẳng sao.
Tinh thần phấn đấu được nhen nhóm rồi chết dần chết mòn, Kỷ Uyển Khanh thở dài tắt máy tính tan làm. Vừa đi đến cửa công ty, cô nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang đứng đợi ở đó.
Cô vô thức cho rằng là Chung Ngọc, trái tim gần như thắt lại, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo trở lại. A Ngọc không có thấp như thế.
Kỷ Uyển Khanh thở phào, cho rằng chẳng có chuyện gì, nhưng vừa đi đến gần nhìn rõ dáng người, bước chân cô chợt dừng lại...
Vương Trường Chí, một người gần như bị cô lãng quên. Còn chẳng bằng là Chung Ngọc.
Vẻ mặt Kỷ Uyển Khanh hoảng loạn. Cô đang suy xét có nên lẻn đi từ cửa sau không thì đối phương đã phát hiện ra cô trước.
“Tiểu Kỷ, tan ca rồi à.” Vương Trường Chí chào cô, đồng thời đưa mắt đánh giá trên dưới một vòng.
Bị ánh mắt bất nhã dừng trên người, Kỷ Uyển Khanh thấy không thoải mái, lại không tiện tỏ thái độ trực tiếp, chỉ đành cười cười gật đầu, sau khi đi ngang qua liền muốn rời khỏi.
“Đừng gấp mà, tôi có chút chuyện tìm cô.” Nụ cười giả tạo khách sáo trưng trên khuôn mặt người phụ nữ nhưng gã không để vào mắt, đưa tay ra muốn ôm cô lại.
“Quản lý Vương, lần trước Cố Ý đã gửi vật liệu cho anh rồi, nếu như có vấn đề gì thì anh cứ gửi email là được, chúng tôi sẽ xử lý trong giờ làm việc.” Kỷ Uyển Khanh cả kinh lùi một bước tránh đi, nhấn mạnh mấy từ “trong giờ làm việc”.
“Không bàn công việc, chúng ta không thể nói chuyện khác sao?” Quản lý Vương cười lạnh, thả tay vào lại trong túi áo.
Một mặt hàng đã từng ly hôn, nếu không phải thân hình không đến nỗi tệ, gã đến nhìn còn chả thèm. Vốn dĩ gã chỉ muốn chơi đùa, lại bị cự tuyệt ba lần bốn lượt, hơi chút đã lửa giận bốc lên.
Đặc biệt là sau khi nhận được ảnh chụp hôm đó, Vương Trường Chí đắm chìm trong nɧu͙© ɖu͙©, đương nhiên nhìn ra được lý do người phụ nữ đi đứng kỳ quặc. Thứ lẳиɠ ɭơ phóng đãng, giả vờ trong sáng lắm nhưng sau lưng cũng chơi lớn như ai.
“Quản lý Vương, trước đây tôi đã nói rất rõ...” Thái độ của Kỷ Uyển Khanh rất cương quyết.
“Ở dưới lầu công ty chắc cô không muốn quậy phá quá khó coi đâu nhỉ.” Vương Trường Chí ngắt lời cô, thấy thần sắc người phụ nữ hoảng loạn, trong lòng gã có chút hài lòng với tâm tư đồϊ ҍạϊ , cười đề nghị, “Đừng căng thẳng, nể mặt đi uống ly cà phê chắc là được đúng không? Nhiều người có mặt như vậy, tôi không làm gì được cô đâu.”
Đối phương bày tỏ vô cùng có thành ý, Kỷ Uyển Khanh nhất thời không nghĩ ra lời nào để từ chối.
Quan trọng nhất là, cô hiểu Vương Trường Chí, nếu từ chối, gã sẽ lấy thân phận quản lý cấp cao của công ty bày ra rất nhiều cách để giày vò.
Không phải giày vò cô, mà là giày vò người khác, khiến cho sếp và đồng nghiệp cân nhắc lợi hại bắt buộc phải thỏa hiệp. Trước Kỷ Uyển Khanh cũng từng có một cô gái vì như vậy mà từ chức.
Cụ thể đã xảy ra những gì Kỷ Uyển Khanh không biết, cũng chưa từng hỏi thăm.
Bởi vì bất kể dùng quan điểm gì đi tìm hiểu, đối với người bị hại đều là tàn nhẫn.
Im lặng trong chốc lát, Kỷ Uyển Khanh đồng ý.
Cô đi phía trước Vương Trường Chí, trong lòng nghĩ chọn một vị trí gần đường xá, có cửa kính sát đất, như vậy người qua đường đều nhìn thấy được.
Nhưng khi vừa bước chân đến gần tiệm cà phê, vừa liếc mắt một cái ánh mắt đã khóa chặt một góc tường, không thể dời đi nơi khác.
Người đàn ông cao lớn mặc áo đen đội mũ đen đeo tai nghe, trước mặt là đĩa bánh ngọt chất cao, là anh chàng đẹp trai ở tiệm cà phê mà Cố Ý tình cờ nhắc đến, càng chính là người cô tránh mặt bấy lâu nay, Chung Ngọc.
–