Cả đời này của Chung Ngọc, từ khi có ký ức cho đến nay chỉ có hai lần ngủ được yên ổn, nhưng cả hai lần tỉnh giấc chỉ còn lại một mình anh.
Tay vô thức sờ sang bên cạnh, chỉ sờ thấy một mảng lông nhung, người đàn ông choàng mở mắt, đối diện là đôi mắt to của Thỏ Con.
Anh mất vài giây mới nhìn rõ được thực tế, sau đó cả người trần trụi xuống giường đi đến phòng đọc sách đang khóa ở cách vách, bên trong có hơn mười bộ máy tính đã hoạt động lâu năm.
Theo thói quen, anh điều chỉnh đến camera giám sát phòng ngủ. Màn hình chợt lóe sáng lên rồi xuất hiện cảnh tượng người phụ nữ nằm dưới thân anh khóc lóc xin tha.
Đồ vật đang ngủ quên dưới đáy quần vì nhìn thấy một màn như vậy mà ngóc đầu dậy chào cờ. Sắc mặt lãnh đạm của người đàn ông có chút thay đổi. Anh cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân, phần đầu hơi ngoẹo sang một bên, như toát ra vẻ mới lạ và ngơ ngác của một chú cún mới sinh.
Đương lúc bị du͙© vọиɠ sai khiến muốn đưa tay ra nắm lấy, tiếng chuông thình lình vang lên cắt ngang động tác của anh.
“Anh Lai Phúc thân mến, lần sau đừng có tìm tôi làm mấy chuyện trộm thuốc này nữa nhé.” Người bên kia điện thoại đầu tiên là tỏ ý bất mãn, sau đó đổi chủ đề, cười khúc khích nói, “Nhưng mà có tác dụng phải không? Tôi có thêm chút liều lượng, thiết nghĩ dù sao cũng không chết nổi đâu.”
Quả nhiên là bạn bè điên khùng, chẳng đứng đắn được chỗ nào cả, rõ ràng lần trước gọi điện từng câu từng chữ vẫn còn quan tâm.
“Có tác dụng.” Bản thân xác thực sốt cao đến phát bệnh, Chung Ngọc thành thật trả lời.
“Ok, không vấn đề gì thế thì tôi cúp đây, dịch vụ hậu mãi kết thúc.” “Tôi ‘giao hợp’ với cô ấy rồi.”
Trong ống nghe truyền đến tiếng ho gấp gáp và tiếng ghế bị ngã.
“Cậu nói lại lần nữa coi?!”
“Tôi ‘giao hợp’ với cô ấy...”
“Tạm dừng, đó gọi là làʍ t̠ìиɦ.”
Chung Ngọc ồ một tiếng.
“Nhà tôi có con trai vừa mới lớn.” Đối phương cảm thán rồi thô bỉ hỏi một câu, “Thế nào, sướиɠ không?”
Chung Ngọc suy nghĩ, cảm thấy loại cảm giác đó có thể xem là “sướиɠ”, vì vậy khẽ gật đầu, lại nhớ ra đối phương không thấy được bèn chu đáo ừ một tiếng.
“Cô ấy khóc.” Chung Ngọc đưa ngón tay vuốt ve gò má ướt lệ của người phụ nữ trên màn hình, “Là không sướиɠ sao?”
Anh nhớ Kỷ Uyển Khanh rất hứng thú, nhưng cô lại khóc. Người đàn ông cảm thấy thật thất trách.
“Cậu là lần đầu tiên mà, kỹ thuật không ổn là chuyện bình thường, học tập tí là được ấy mà.” Đối phương cười hi hi nói, “Muốn anh đây gửi tí tài liệu học tập quý giá qua cho cậu không?”
Tài liệu đóng gói ổn thỏa nhanh chóng được gửi qua. Trước khi cúp máy, đối phương không nhịn được hỏi, “Anh Lai Phúc, tôi có thể mạo muội hỏi cậu một câu được không, cái đó, cậu, bao lâu?”
“Bốn tiếng hai mươi bảy phút.” Một sự trầm mặc kéo dài.
“Tiêm thuốc xong, kí©ɧ ŧɧí©ɧ gây triệu chứng cảm cúm, sốt cao, đau đầu, khớp đau và sưng, mà vẫn bốn tiếng đồng hồ?!”
“Là bốn tiếng hai mươi bảy phút.” Chung Ngọc cẩn thận sửa lời anh ta.
Đối phương muốn nói lại thôi, nhớ ra vấn đề trong phần tài liệu vừa gửi qua khi nãy, có lẽ khóc không phải vì vấn đề kỹ thuật, có khả năng là...
“Có chuyện gì à?” Chung Ngọc thấy anh ta không nói gì nữa thì hỏi lại một câu.
“Không có, học tập vui vẻ.” Cấp tốc quẳng lại một câu, đối phương lưu loát cáo từ.
Kết thúc cuộc trò chuyện với bạn tốt xong, Chung Ngọc trở lại vấn đề chính. Anh việc nọ sọ việc kia, vừa xem phần thu hình của camera giám sát, vừa tùy tiện nhấn mở một video trong đống video vừa giải nén xong.
Tên video là, Sau đó, anh phát hiện ra một vấn đề.
Đều là tư thế dạng chân để lộ cô bé, Kỷ Uyển Khanh có thể làm anh hít thở dồn dập, dưới thân nổi phản ứng, còn cô nàng trong video chỉ có thể phản tác dụng.
Chung Ngọc nhíu mày, lại mở một video khác.
Tên video là,
Sau khi xác minh bằng một số video không được trong sáng, người đàn ông xác nhận một chuyện, đó là anh chỉ nổi phản ứng với một mình Kỷ Uyển Khanh.
Từ trước tới nay, Chung Ngọc luôn cảm thấy bản thân mình có vấn đề. Không được cha mẹ yêu thương, so với em trai xuất sắc hoàn mỹ trên mọi phương diện thì anh cứ như một cỗ máy bị cưỡng ép lên dây cót để hoạt động. Bao ham muốn và cảm xúc (thất tình lục dục) đều là thứ xa vời không thể chạm đến.
Nhưng một người như anh sau khi tiếp xúc với Kỷ Uyển Khanh lại xuất hiện du͙© vọиɠ, giống như bạn anh từng nói, đó là dần dần trở nên bình thường.
Niềm vui lâu ngày không gặp gần như muốn hóa thành thực thể, đặc biệt là khi phần thu hình đang chiếu đến khúc sau.
Sau một đêm ân ái kịch liệt, Kỷ Uyển Khanh tỉnh dậy rất sớm, tóc dài rủ xuống làm Chung Ngọc không nhìn được rõ biểu cảm trên gương mặt của cô.
Cô đi vào nhà tắm rồi trở ra sau chốc lát, tay cầm khăn lông vệ sinh thân thể cho người đàn ông vẫn còn say ngủ, mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán, sau đó mới rời khỏi.
Chung Ngọc chú ý đến tướng đi loạng choạng khó xử của người phụ nữ, lại cảm thấy hối hận vì bản thân sốt cao mà mất khống chế, nghĩ bụng đợi Kỷ Uyển Khanh tan làm sẽ xin lỗi cô.