Học Trò Của Chồng Cũ

Chương 3

Sau khi người phụ nữ rời đi, Chung Ngọc nhìn về phía phòng ngủ đang mở toang, đèn trong phòng cũng sáng trưng. Anh bước tới trước cửa, chợt ngửi thấy một hương ngọt ngào thoang thoảng.

Vẻ mặt của người đàn ông vẫn không có gì thay đổi, anh đưa một tay ấn công tắc, đóng cửa lại, sau một lúc suy nghĩ lại khóa chặt cửa.

Hành động vô thức này như thể sợ hương thơm bay mất.

Căn phòng ngủ mất đi nguồn sáng bỗng trở nên mờ mịt, ngoại trừ ánh sáng đỏ kỳ lạ trên trần nhà đang nhấp nháy đều đặn.



Từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm đi ra, từ xa xa Kỷ Uyển Khanh đã nhìn thấy Chung Ngọc.

Một người đàn ông đẹp trai đứng bên cạnh một chú chó khôi ngô, dưới đèn đường càng trở nên xuất sắc.

Chung Ngọc đã thay sang trang phục thể thao, khoe trọn bờ vai rộng, eo hẹp và đôi chân dài miên man. Khi anh cử động, cánh tay giơ lên cao để lộ ra cơ bụng và đường nhân ngư.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, trong tiểu khu có không ít người trẻ tuổi, nhìn thấy Chung Ngọc, phụ nữ thì liếc mắt, còn đàn ông thì chế nhạo.

Bản thân anh không hề ý thức được mình đang trở thành trung tâm của sự chú ý, mãi cho tới khi khởi động làm nóng người xong, anh vẫn hoàn toàn phớt lờ những cô gái đang có ý định đến bắt chuyện.

Nếu những người khác cũng như vậy, thì dù có đẹp trai đến đâu cũng bị xem là bất lịch sự.

Nhưng đối với người đàn ông mới chuyển đến đối diện một thời gian ngắn này, Kỷ Uyển Khanh ít nhiều gì cũng hiểu rõ tính cách của anh. Vẻ mặt anh tuy lạnh lùng nghiêm nghị, là kiểu ‘người lạ chớ lại gần’, nhưng thực ra lại rất dễ dàng xuất thần.

Kỷ Uyển Khanh đứng một bên vừa buồn cười vừa cảm thấy may mắn, may mắn vì cô không phải không biết tự lượng sức mình mà chạy tới biểu lộ tâm ý.

Một cuộc hôn nhân thất bại bị chồng cũ lừa dối cũng đủ khiến cô lo được lo mất.

Là hàng xóm thì có gì không tốt, có thể ‘thưởng thức’ ở cự ly gần, thỉnh thoảng còn len lén trộm chút ngọt ngào.

Sau khi khởi động cổ chân xong, Chung Ngọc thấy Kỷ Uyển Khanh dựng xe, buộc xích chó vào cạp váy, anh bèn tiến tới vài bước đỡ giúp cô.

Kỷ Uyển Khanh nhẹ giọng cảm ơn, tầm mắt không khỏi nhìn vào đũng quần của người nào đó.

Trong lòng cô đang nhen nhóm một suy nghĩ xấu xa, đó là hy vọng Thỏ Con giật mình, sau đó vô tình kéo quần của người đàn ông xuống.

Đáng tiếc, không có khả năng.

Chung Ngọc đã từng nói, Thỏ Con là một chú chó quân đội đã xuất ngũ với giấy chứng nhận và một đống huy chương, nói nó có thể ngoan ngoãn hơn một số người cũng không hề khoa trương chút nào.

Một sinh viên trường Luật vừa tốt nghiệp mà đã nhận nuôi một chú chó quân đội, Kỷ Uyển Khanh cũng không suy nghĩ quá sâu xa.

Khi hai người và một con chó từ trong tiểu khu bước ra, đúng lúc gặp bác bảo vệ đang trong ca trực.

“Ồ, hôm nay một nhà ba người đi cùng nhau à?” Bác bảo vệ niềm nở chào hỏi.

Một nhà ba người, Kỷ Uyển Khanh nghe thấy lời miêu tả này thì cảm thấy xấu hổ, khóe mắt liếc nhìn Chung Ngọc, thấy anh không có phản ứng gì.

Lại tắt nguồn nữa rồi.

Dáng vẻ như vậy thì làm sao tranh luận với những người ở tòa án chứ? Kỷ Uyển Khanh không khỏi suy nghĩ, thế nên anh có phải là luật sư không vậy?

Người phụ nữ nghiêm túc suy nghĩ, bác bảo vệ bên cạnh đang muốn chạm vào Thỏ Con, nhưng còn chưa kịp đưa tay lại gần, Thỏ Con đã cúi thấp người cảnh giác, dựng thẳng đuôi lên.

Bác bảo vệ lập tức sững sờ, cứng đờ nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi.

Vẻ mặt Chung Ngọc rất nghiêm túc, không chút phản ứng, giống như một bức tượng Phật.

Bác bảo vệ không khỏi ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Kỷ Uyển Khanh: “Tiểu Kỷ...”

“Sao ạ?” Kỷ Uyển Khanh nghe thấy tiếng gọi liền hoàn hồn lại, nhận thấy ánh mắt của bác ấy thì có chút bất lực. Cô mềm giọng định thương lượng với anh: “A...”

Nhưng cô vừa mới nói xong chữ “A”, Chung Ngọc đã huýt sáo hai tiếng. Thỏ Con nhận lệnh, lật bụng mở bốn chân ra.

Một người và một con chó rất ngoan ngoãn.

Bác bảo vệ lập tức thở ra, vừa xoa vừa nói: “Con chó hám sắc này, chỉ thích những cô gái xinh đẹp, cả tiểu khu này của chúng ta chỉ có Tiểu Kỷ mới có thể trực tiếp sờ nó, chậc chậc...”

Nửa câu đầu dành cho Thỏ Con, nửa câu sau dành cho người.

Cũng thật kỳ quái, Thỏ Con rất hung dữ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Uyển Khanh thì đã thân thiết với cô một cách khó hiểu.

Không chỉ vậy, Chung Ngọc chỉ cần dạy một vài câu mệnh lệnh đơn giản, từ miệng Kỷ Uyển Khanh nói ra, Thỏ Con nghe vẫn hiểu ngay và không mất nhiều thời gian huấn luyện, thậm chí đôi khi mệnh lệnh của cô còn cao hơn Chung Ngọc.

Thực sự không biết ai mới là chủ nhân, Kỷ Uyển Khanh không thể nhịn được cười khi nghĩ đến điều này.

Thỏ Con nghe thấy tiếng cười của cô, lập tức giãy giụa ra khỏi bàn tay to lớn của bác bảo vệ, lắc lư cái mông rồi từ từ đi tới, nằm bò lên bàn đạp xe điện, đầu chui xuống tà váy dài của cô, đúng với danh hiệu “Chú chó hám sắc”.

“Đi thôi.” Chung Ngọc vẫn luôn yên lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, đồng thời nhấc chân giẫm nhẹ lên đuôi Thỏ Con.

Chú chó lớn “gâu” một tiếng, ủy khuất ngẩng đầu lên.

Kỷ Uyển Khanh đau lòng xoa cằm Thỏ Con, cô nhìn Chung Ngọc, ánh mắt mang theo vài phần trách cứ, không ngờ lại bắt gặp đôi mắt đang rũ xuống của anh.

Ẩn sau đôi mắt này, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong sự... Ghen tị?

Ghen tị vì cô cướp chó của anh?

“Đi thôi.” Chung Ngọc lặp lại.

Nhưng cho dù đã nói hai lần, anh cũng không cất bước đi trước, kết hợp với Thỏ Con đang dưới chân, không hiểu sao hai tên lớn tướng này lại có thể hài hòa đến như vậy.

Rốt cuộc là cô dẫn theo mấy con chó ra cửa vậy? Kỷ Uyển Khanh đột nhiên có một ý nghĩ kỳ lạ, khuôn mặt mang theo sự vặn vẹo khó coi, muốn cười nhưng lại không dám cười.

Vẻ mặt khó xử của người phụ nữ thu hút sự chú ý của Chung Ngọc, anh nghi hoặc mở miệng, sử dụng một xưng hô thời xa xưa.

“Sư mẫu?” Người đàn ông nói.

Lần đầu tiên gặp mặt anh đã gọi Kỷ Uyển Khanh như thế, mặc dù số lần cũng không nhiều.