Học Trò Của Chồng Cũ

Chương 2

Sau khi xử lý bằng chứng phạm tội xong, Kỷ Uyển Khanh vội vàng nhặt những sợi tóc lên, vuốt phẳng khăn trải giường lại.

Mà lúc này, trong phòng khách Thỏ Con cũng không nhàn rỗi, tự giác về ổ lấy rọ mõm và dây đi dạo ra.

Một người một con chó phối hợp rất nhịp nhàng.

“Tối nay sẽ mua thịt bò cho em!” Kỷ Uyên Khanh lần nữa trở lại phòng khách, cảm động đến rơi nước mắt.

Vừa dứt lời, đúng lúc khóa cửa chuyển động.

Đèn chỗ huyền quan hơi tối, cánh cửa vừa mở ra thì ánh sáng ngay lập tức tràn vào, hòa quyện với nội thất sáng sủa bên trong.

Có một người đàn ông đang đứng ngược sáng, lộ ra đường nét cơ thể hoàn hảo.

“A Ngọc.” Kỷ Uyển Khanh gắng hết sức làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, hơi thở có chút gấp gáp.

A Ngọc đang đứng ở cửa là chủ nhân của ngôi nhà này, anh họ Chung, là hàng xóm mới của Kỷ Uyển Khanh kiêm đối tượng tưởng tượng tìиɧ ɖu͙©.

Áo hoodie màu xanh đậm kết hợp với quần jean, tuy ăn mặc đơn giản nhưng cũng không giấu được dáng vẻ cao lớn, cặp kính trên sống mũi cao thẳng chẳng những không làm giảm đi vẻ trong trẻo của khuôn mặt, ngược lại còn khiến trái tim người ta ngứa ngáy.

Ngoài vẻ mặt lãnh đạm cấm dục đến cực điểm, du͙© vọиɠ của anh cũng được tiết chế cực độ.

Giống như hoa quỳnh cắm trong một bình sứ tao nhã.

Không biết đã bao nhiêu lần cô cảm khái rằng, tại sao lại có một người tốt đẹp đến như vậy, đồng thời cảm giác tội lỗi của Kỷ Uyển Khanh cũng ngày càng tăng lên, cô luôn có cảm giác đã vấy bẩn người đàn ông tốt đẹp này.

Trong bóng tối người phụ nữ đang đánh giá đối phương, thì đối diện anh cũng đang nhìn cô.

Chung Ngọc bước vào cửa, tầm mắt nhìn thoáng qua bắp chân của Kỷ Uyển Khanh, sau đó dời lên một chút, từ gót chân tới cặp mông đầy đặn, vòng eo thon gọn, bộ ngực cao ngất, bờ vai nhỏ nhắn rồi tới chiếc cổ mảnh mai yếu ớt.

Cảm giác thèm khát không biết từ đâu xuất hiện, yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động.

“Cậu đi làm về rồi à?” Kỷ Uyển Khanh chủ động trò chuyện để giảm bớt căng thẳng.

Cô chưa bao giờ hỏi thăm công việc của đối phương, nhưng trong lòng cũng biết đại khái. Một sinh viên tốt nghiệp Đại học Khoa học Chính trị và Pháp luật hẳn là một nghề phải ăn mặc ngăn nắp, dù là luật sư hay nhân viên công chức.

“Ừm.” Chung Ngọc nghiêm mặt đáp.

Thanh âm phát ra khỏi cổ họng vừa ngắn gọn lại sắc bén, trong trẻo lại khàn khàn, làm cho lỗ tai Kỷ Uyển Khanh nóng lên, nơi bí mật giữa hai chân chưa kịp khô lại một lần nữa trở nên ướŧ áŧ. Cô bất giác ngượng ngùng, mím môi nói: “Tôi định mang Thỏ Con đi dạo. ”

Để chứng minh những gì cô nói, Kỷ Uyển Khanh còn lắc lắc chiếc xích chó trên tay.

Chung Ngọc khẽ gật đầu, nhấc chân tiến lại gần.

Khi anh đến gần, Kỷ Uyển Khanh lập tức nín thở, mông vô thức siết chặt.

Người đàn ông vốn đã cao ráo với chiều cao hơn 1m85, hiện tại cô lại đang ngồi dưới đất, vừa so sánh như vậy cảm giác áp bức liền ập đến.

Chung Ngọc đứng trước mặt cô, quỳ một gối xuống, tuy nhiên vẫn còn cao không ít. Người đàn ông không chút do dự cúi đầu, đợi đến khi tầm mắt của cả hai chạm nhau mới hỏi: “Đi cùng nhé?”

“Tôi định đi xe điện.” Mỹ nam ở trước mặt, Kỷ Uyển Khanh đương nhiên rất dễ động lòng.

Chung Ngọc chớp mắt, vẻ mặt hết sức vô tội, trông không hề phù hợp với vẻ bề ngoài đáng yêu chút nào.

“Nó chạy rất nhanh.” Kỷ Uyển Khanh cảm thấy tim mình đập như trống nổi, nhỏ giọng giải thích, lúc trước giúp con chó đi dạo cô suýt chút nữa đã mệt đứt hơi.

Thỏ Con dường như nghe hiểu được, bèn lăn lộn trên mặt đất nịnh nọt, dụi đầu vào đùi người phụ nữ.

Chiếc váy dài bị đẩy lên, để lộ ra một vùng lớn da thịt . Chung Ngọc nhìn sang chỗ khác, huýt sáo một tiếng.

Thỏ Con lập tức ngồi thẳng dậy, bốn chân lắc lư có quy tắc rồi đứng yên bất động.

Bàn tay định xoa cái đầu lông xù của Kỷ Uyển Khanh thoáng cứng lại, có chút không biết phải làm sao.

“Lái xe đi.” Lúc Chung Ngọc nhận dây xích chó, anh thuận thế nắm lấy tay của đối phương rồi đỡ cô đứng dậy.

Trong nháy mắt, tư thế của hai người bị đảo ngược, cô đứng còn anh quỳ. Lúc Kỷ Uyển Khanh bước ra khỏi nhà Chung Ngọc, cô đã rất bối rối.