Thủ da^ʍ trên giường học trò của chồng cũ.
Câu hỏi thứ nhất, thủ da^ʍ có bị coi là biếи ŧɦái không?
Câu hỏi thứ hai, nhân cơ hội hàng xóm đối diện dắt chó đi dạo, lén lút tự an ủi bằng qυầи ɭóŧ của anh ta, có tính là một kẻ biếи ŧɦái không?
Câu hỏi thứ ba, hàng xóm đó còn là học trò của chồng cũ...
Sau khi cao trào, Kỷ Uyển Khanh che mặt vì xấu hổ, cảm thấy bản thân bị điên rồi mới có thể làm ra chuyện lệch lạc như vậy.
Nước mắt sinh lý vì kɧoáı ©ảʍ dồn ép mà trượt dài trên khuôn mặt, thấm đẫm vào ga trải giường. Cô không buồn nhìn hạ thể ướŧ áŧ của mình, âʍ ɦộ trơn bóng đỏ ửng kèm theo dịch nhờn tràn ra ngoài. Kỷ Uyển Khanh hơi nâng mông lên, run run mặc lại chiếc qυầи ɭóŧ bị tuột đến đầu gối.
Cô sợ bản thân làm ướt quần, cho nên đã cởi ra từ trước.
Đáng tiếc, chiếc qυầи ɭóŧ nam dùng làm khăn lót dưới mông lại không được may mắn như vậy.
Qυầи ɭóŧ boxer màu xám nhạt, kích cỡ 3XL, phần đũng quần bởi vì thấm đẫm nước nhờn nên tối màu hơn, lộ ra một mảng đen sẫm.
Mọi người đều nói mặc màu đen trông sẽ gầy hơn, nhưng hiện tại, Kỷ Uyển Khanh chỉ cảm thấy phần ấy dường như to hơn.
Trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại vươn tay ra, dùng tay mình đo thử kích cỡ.
Thứ đó hẳn là rất lớn, Kỷ Uyển Khanh nghĩ, giữa hai chân cô không nhịn được nóng lên, chỗ sâu trong âʍ đa͙σ co rút lại, dòng nước sền sệt lại chảy ra từ miệng huyệt vẫn chưa kịp khép.
Cô vô thức kẹp chặt chân, chiếc qυầи ɭóŧ bằng vải bông ép vào môi âʍ ɦộ, lớp vải kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế hơi sưng lên, tiếng rêи ɾỉ phát ra từ kẽ hở giữa môi và răng.
Mình có muốn... thêm một lần nữa không, Kỷ Uyển Khanh nghĩ thầm, dù sao cô cũng đã làm ra loại chuyện biếи ŧɦái đó rồi, bí mật này lại không ai nhìn thấy, như vậy thì làm chuyện gì cũng được, đúng không?
Đầu ngón tay đặt ở mép qυầи ɭóŧ không biết tiến hay lùi, sau một hồi, cô run rẩy thét lên một tiếng, cuối cùng, cô luồn mấy ngón tay vuốt tóc, xoay người xuống giường.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Kỷ Uyển Khanh hướng về phía góc phòng khách, gọi: “Thỏ Con.”
Đáp lại cô là một tiếng sủa, ngay sau đó, con vật có hình dạng to lớn nhanh chóng lao tới, thuần thục nằm xuống đất, hà hơi thè lưỡi.
Thỏ Con là tên của con chó lớn, giống chó này có tên gọi đầy đủ là Malinois của Bỉ, rất quấn người, nó không phải là một giống chó dễ thương thông thường, ngược lại rất hung dữ và mạnh mẽ, nhưng không mất đi dáng vẻ tao nhã, mà lại pha lẫn giữa hai thái cực.
Giống như chủ nhân của nó.
Những suy nghĩ táo bạo vừa lướt qua, Kỷ Uyển Khanh gãi gãi cằm con chó, bộ lông ngắn bóng mượt và mịn màng khi chạm vào tạo cảm giác dễ chịu.
“Chuyện vừa rồi không được phép nói cho chủ nhân của em biết.” Kỷ Uyển Khanh ôm đầu con chó, nghiêm nghị nói: “Hơn nữa chắc em cũng hiểu, vì sao chị lại đột nhiên không thể kiểm soát được.”
“Dù sao từ khi ly hôn đến giờ chị cũng không có làʍ t̠ìиɦ, vì vậy ... ừm, đó là chuyện bình thường.”
Nội dung cuộc trò chuyện rất nhảm nhí, thay vì nói chuyện với con chó thì tốt hơn hết là tự an ủi bản thân. Cái này gọi là đang tự lừa mình dối người. Kỷ Uyển Khanh vừa đè đầu con chó vừa gõ nhẹ vài cái.
Đôi tai thẳng đứng của Thỏ Con bị người phụ nữ kéo thành tai máy bay.
Tuy nhiên, ngay khi cô đang lảm nhảm được một nửa, con chó lớn đang làm nũng trong lòng đột nhiên thay đổi dáng vẻ từ một chú chó nhỏ yếu ớt thành tư thế thẳng lưng, hai bàn chân trước cắm chặt xuống đất.
Kỷ Uyển Khanh hiểu, là chủ nhân của ngôi nhà sắp trở lại. Cô dùng sức hôn vào tai chú chó, cảm ơn nó đã “mật báo” cho cô.
Hôn xong, cô nhanh chóng đứng dậy, vội vàng quay về phòng ngủ ném chiếc qυầи ɭóŧ nam bẩn thỉu vào thùng rác. Dù sao trong tủ quần áo cũng có hơn chục bộ đồ lót giống hệt nhau, thiếu một cái chắc cũng không bị phát hiện.