“Ông nội nói đây chỉ là hình hôn(1), tụi con có thể lén lút y như cũ thân ai nấy lo phần ai nấy sống là được, còn bảo con không cần để ý tới. Thật vô lý! Con một mình tự do tự tại sung sướиɠ thế này, vì cái gì phải bị trói buộc cùng một kẻ xa lạ? Ông còn muốn hai nhà chúng ta thường xuyên gặp mặt ăn cơm, giao lưu tình cảm nữa chứ”.
Lưu Thành Nguyên một lòng chỉ muốn nhào vào trong l*иg ngực của vưu vật hắn đang ôm ấp, đối với con gái chỉ nói qua loa cho xong chuyện. “Con tự mình đi ăn cơm là được, đừng tìm tới ba mẹ”.
Trong lúc hai cha con tranh cãi gay gắt, dì giúp việc họ Trình, một người phụ nữ trạc sáu mươi tuổi, bộ mặt nghiêm nghị mà bưng chén thuốc đi tới, làm lơ cảnh tượng hai cha con bọn họ xích mích, chen vào giữa hai người, cong lưng đút thuốc cho phu nhân còn đang nằm trong lòng Lưu Thành Nguyên.
Nàng mơ mơ màng màng bị đút thuốc, bởi vì không kịp nuốt, nước thuốc men theo khóe miệng trào ra, theo cái cằm tinh xảo chảy xuống đến xương quai xanh tinh tế, lướt qua cặρ √υ' đứng thẳng tròn trịa cực lớn, rơi đến trên bụng nhỏ mềm mại, rồi hoàn toàn đi vào khu rừng đen nhánh giữa hai chân. Mà nơi đó, chính là nơi ngón tay Lưu Thành Nguyên đang ở bên trong lưu loát thọc vào rút ra liên tục.
“Cẩn thận một chút chứ! Thuốc này mỗi một giọt đều là tinh hoa, sao có thể làm đổ ra một cách lãng phí như vậy!”. Lưu Thành Nguyên trách mắng dì Trình.
Dì Trình mặt mũi lạnh lùng, sóng êm biển lặng. “Thấy tiếc thì sao cậu không liếʍ sạch đi?”.
Lưu Thành Nguyên trừng mắt nhìn bà, tức giận phản bác: “Đây là đồ cho phụ nữ uống, tôi có điên mới liếʍ”.
“Cậu vốn là có bệnh trong người, thuốc của cậu còn chưa có nấu xong đâu!” Dì Trình là bảo mẫu mà mẹ của Lưu Thành Nguyên đưa tới chiếu cố bọn họ. Làm việc ở đây đã hơn hai mươi năm, tính cách cổ quái táo bạo, chẳng thèm xem mặt mũi ai bao giờ, ngay cả mẹ hắn dì cũng dám mắng, tính tình vô cùng cứng rắn gắt gỏng.
Lưu Thành Nguyên nói thì nói như vậy, cũng không dám lấy thân phận chủ tớ chèn ép bà, chỉ có thể nén giận. Hắn đem nước thuốc đặc sệt vừa chảy xuống ở giữa hai chân nàng, quét lên ngón tay, khẽ nhếch môi đưa tới miệng nàng, bắt phải liếʍ sạch sẽ không được lãng phí.
“Ba cũng thật ghê tởm”. Lưu Hàm Vi xem không nổi, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
“Ba của con gớm ghiếc như thế cũng không phải chuyện ngày một ngày hai”. Dì Trình đem chén thuốc đút cho nàng uống cạn không chừa một giọt, mới xoay người rời đi.
“Thứ thuốc này vừa quý hiếm vừa khó chuẩn bị, phải giữ được nhiệt độ bình thường lúc còn mới, lại không thể để ngoài không khí quá lâu, nếu đã đưa ra bên ngoài cần phải xử lý sạch sẽ trong vòng ba giờ đồng hồ, còn phải chia ra thành từng đợt. Mỗi một giọt đều là tinh hoa, tuyệt đối không thể lãng phí”. Bởi vì nàng mới vừa uống xong thuốc, Lưu Thành Nguyên không dám hôn, sợ làm loãng đi nước thuốc trân quý kia.
“Mẹ con chắc phải ăn ở thất đức tám đời, mới có thể gả cho một kẻ cầm thú như ba”. Nhân cách Lưu Hàm Vi, đa số đều ảnh hưởng từ gia đình. Từ nhỏ đã phải chịu đựng cảnh trố mắt nhìn Lưu Thành Nguyên dạy dỗ mẹ trở nên dâʍ ɭσạи như thế nào, còn mẹ vì quan hệ giữa hai bên gia tộc, nên không dám công khai hành vi biếи ŧɦái của hắn, sợ phá hỏng hợp tác tốt đẹp của hai nhà, nén giận mà nhẫn nhịn cam chịu những thủ đoạn đùa bỡn đa dạng chồng chất.
Thân Lưu Hàm Vi là con gái hắn, xem tới mức ám ảnh, sau đó… Đi học chiêu trò của ba mình, đi đùa giỡn trêu ghẹo con gái nhà người ta, chạy một đường như điên theo hướng “nữ công”, càng chạy càng xa.
“Lúc trước ta suýt bỏ qua mẹ con, may mắn thay kịp liếc mắt một cái, mới nhanh chóng xuống tay bắt về nhà. Ai biết năm đó béo tròn mũm mĩm, khi lớn lên lại xinh đẹp đến thế. Cũng may mắn cô ấy không thích giao hảo với nhiều người, thích ở trong nhà chẳng bao giờ ra khỏi cửa, bằng không đã sớm bị mấy tên đầu heo khốn khϊếp hớt tay trên rồi”. Lưu Thành Nguyên vỗ nhẹ rãnh lưng yêu kiều nõn nà, chậm rãi dỗ nàng vào giấc ngủ. Uống nước thuốc kia xong, nàng sẽ luôn chìm vào giấc mộng đẹp.
“Nói, con tìm ta có chuyện gì?” Lưu Thành Nguyên lúc này mới nhìn thẳng vào Lưu Hàm Vi.
“Bàng Húc Nghiêu…” Lưu Hàm Vi muốn quỳ trước mặt người cha không đứng đắn này, cả ngày trừ việc “chơi” vợ mình, còn có năng lực lo việc lớn sao?
“Ôi dào, hình hôn thì hình hôn thôi! Nhà chúng ta liên hôn với gia tộc lớn mạnh như thế cũng chỉ là một loại hợp tác, đều là kịch bản dàn dựng, mấy trăm năm qua cũng vẫn là như thế. Năm đó ta và mẹ con, cũng là liên hôn mà ra đấy!”. Lưu Thành Nguyên dửng dưng nói.
Khóe miệng Lưu Hàm Vi giật giật. “Chính là vì biết ba với mẹ vì lợi ích mà liên hôn như thế này, nên con mới cảm thấy hoảng sợ. Lỡ đâu con bất hạnh giống mẹ, cũng liên hôn với một người cầm thú, chẳng nhẽ sẽ thành màn đấu tranh một mất một còn hay sao?”. Dù sao nếu bắt cô giống mẹ mình nhẫn nhục chịu đựng, đó là việc không bao giờ có khả năng xảy ra, tuyệt đối sẽ đem đối phương đánh đến mức nhập viện, tới độ phải nhờ đến luật pháp về việc bạo lực gia đình.
Lưu Thành Nguyên ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn cô một cái “Con ăn nói bậy bạ gì đó? Ta với mẹ con thật lòng yêu nhau, năm đó ta vừa thấy là đã sa vào lưới tình”.
Lưu Hàm Vi đối với câu ‘thật lòng yêu nhau’ này, ha hả hai tiếng, tỏ vẻ không tin, cái gì vừa thấy đã yêu? Cô cứ tưởng là vừa thấy đã cầm tù chứ.
“Tự lại đây mà uống thuốc đi!” Dì Trình đứng ở cửa bếp, lớn giọng gọi.
“Dì đem lại đây đi”. Lưu Thành Nguyên ôm ôn hương nhuyễn ngọc(2) bên người không muốn rời, đặc biệt là ngón tay, đặt ở nhục huyệt vừa ướt vừa ấm, theo động tác trừu sáp của hắn mà co rút.
“Cậu nghĩ cậu là ai, mà tôi phải đem qua cho cậu? Thích thì uống không thì thôi. Dù sao cái căn bệnh kia cũng vô phương cứu chữa, có uống cũng như uống nước lã, tốn công vô ích”. Dì Trình xùy một tiếng, xoay người trở lại gian bếp.
Lưu Thành Nguyên hít một hơi thật sâu. “Nếu không phải chừa lại một ít thể diện cho mẹ ta, bà ta còn biết được nguồn cấp thuốc, thì con mẹ nó, ta thật muốn… gϊếŧ chết bà”.
“Thật ra con thấy dì nói không sai”. Lưu Hàm Vi liếc nhìn nửa người dưới của gã, vui sướиɠ khi người khác gặp họa mà nói.
“Cút đi!”. Lưu Thành Nguyên đem người đẹp trong lòng, ân cần chu đáo đặt nàng lên sô pha. Đứng dậy đạp Lưu Hàm Vi một phát, hướng vào phòng bếp.
(1) Hình hôn: Chỉ kết hôn trên mặt giấy tờ, không vì có tình cảm.
(2) Ôn hương nhuyễn ngọc: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.