Hào Môn Phu Nhân

Chương 03 (hơi H): Ba đem mẹ chơi đến hỏng mất

Đằng Cư cư nhiên bị cô ta uy hϊếp, còn bày ra một bộ mặt ân cần tươi cười, cơn giận lúc nãy hoàn toàn bốc hơi chẳng thấy đâu, cảnh tượng này, Bàng Húc Nghiêu xem đến sởn vai gáy.

Chờ người kia chậm rãi bước ra, hẹn lịch lấy thuốc xong xuôi với trợ lý, liền cùng Lưu Hàm Vi rời đi.

Đằng Cư cùng Bàng Húc Nghiêu tiễn hai người họ đến cửa, nhìn đến lúc chiếc xe đã khuất khỏi tầm mắt, Đằng Cư lập tức quấn lấy tên trợ lý kia, muốn hỏi Lưu phu nhân rốt cuộc là bị bệnh gì.

“Cậu phát điên cái gì vậy! Không phải nói đây là chỗ điều trị giảm đau nhức gì đó hay sao, dì ấy có thể tới đây làm cái gì nữa?” Bàng Húc Nghiêu khinh thường mà trừng mắt hắn.

Đằng Cư lắc đầu. “Tay thầy thuốc này cái gì cũng chữa cả, chỉ là chuyên môn cùng hiệu quả nhất là nằm ở việc đó thôi”.

“Cậu thật là nhàm chán, tò mò về cái này làm gì?”

Đằng Cư ghé vào tai hắn, nhỏ giọng mà nói: “Tôi nghe nói, Lưu Thành Nguyên bị yếu sinh lý, chỗ đó có khi bị liệt không chừng”.

Bàng Húc Nghiêu vô cùng ngạc nhiên: “Thật à?!” Việc này cũng không phải là không có khả năng. Lúc còn trẻ, Lưu Thành Nguyên hung hăng ăn chơi trác táng. Hoàn khố đệ tử, hoa hoa công tử(1), dân chơi lão làng thân kinh bách chiến(2), đều là những cái tên mà người ngoài đặt cho hắn. Có thể thấy được, hắn trước kia phóng đãng đến bao nhiêu.

“Không biết điều này có phải là thật hay không, dù sao cũng nghe nói rằng, Lưu Thành Nguyên sau khi kết hôn liền tu thân dưỡng tính, bỏ thói trăng hoa. Chính là do thân thể héo mòn, vẫn luôn cố gắng trị liệu, nhưng cũng không có tiến triển gì cho lắm”. Đằng Cư trò chuyện luyên thuyên.

“Cơ mà chuyện này có liên quan gì tới cậu?” Bàng Húc Nghiêu trong lòng thầm đoán ra được ý đồ của người anh em, đừng nói Đằng Cư, chính hắn trong lòng cũng có chút ngo ngoe rục rịch.

Đằng Cư lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ. “Cậu cứ nghĩ thử đi, nếu đây là sự thật, thì hoàn toàn có thể giải thích vì sao Lưu Thành Nguyên có một cô vợ “ngọt nước” như vậy, nhưng lại cất giấu không cho người khác thấy. Bởi vì hắn không được, liền sợ người đẹp bị kẻ khác chơi!”

“Sau đó thì sao?” Bàng Húc Nghiêu nuốt nước bọt ừng ực, ra vẻ trấn định hỏi hắn.

Đằng Cư ghét bỏ mà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, tựa như đang khó hiểu đời sống tìиɧ ɖu͙© của người bạn lâu năm. “Tất nhiên tôi sẽ có cơ hội để hắn đội nón xanh chứ sao! Lão ta giấu một bảo bối như vậy trong nhà, lại chiếm hầm cầu nhưng không ị phân, thật quá phí phạm của trời”.

Bàng Húc Nghiêu cười lạnh một tiếng. “Sợ là luân gian cũng không tới lượt cậu đâu!”

Đằng Cư bĩu môi reo lên: “Nếu không phải trước kia gây sự với Lưu Hàm Vi, tôi sẽ làm bạn trai cô ta, sau đó nhân cơ hội tiếp cận mẹ cổ, vậy chẳng phải là gần quan được ban lộc còn gì?”

Bàng Húc Nghiêu nghe vậy, tâm hơi động một chút, trên mặt lại không lộ ra tí cảm xúc hay biểu tình nào.

“Ba?” Lưu Hàm Vi đi xuống cầu thang, tìm kiếm bóng dáng Lưu Thành Nguyên.

Lúc còn trẻ ông từng là hoàn khố đệ tử, khi đã đến tuổi hơn nửa đời người vẫn không chịu làm việc gì, chỉ dựa vào sản nghiệp của Lưu gia sống qua ngày. Cả ngày ăn không ngồi rồi, không ở lì trong nhà chơi vợ mình, thì chính là bị ông nội mắng ép trở về phòng xử lý công chuyện.

Ở bên ngoài dõng dạc tuyên bố sẽ vì gia tộc cống hiến sức lực, quản lý sản nghiệp, thật ra chính là đẩy cho ông nội chạy việc không khác gì nhân viên. “Ba, ba ở đâu?”

Cô tìm được ba mình trên sô pha trong phòng khách, hắn ôm lấy người vợ quần áo xốc xếch vào trong ngực hôn ngấu nghiến. Cặρ √υ' trắng như tuyết kiều nộn trần trụi lộ ra bên ngoài, bị bàn tay thô ráp vuốt ve đến phiếm hồng một mảng.

Lưu Hàm Vi đối với hành vi dâʍ đãиɠ này làm như không thấy, nghiêm túc hỏi: “Chuyện ông nội nói là sự thật? Ông muốn con cùng Bàng gia liên hôn(3)?”

Ngón tay Lưu Thành Nguyên xoa xoa, vỗ về đầṳ ѵú trơn mịn của người phụ nữ trong l*иg ngực, cảm giác tần suất cái mông nhúc nhích ngày càng tăng, từ tao huyệt chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, thấm ướt cả quần tây của hắn.

“Hửm, ai cơ?” Hắn cố đùa bỡn mỹ nhân yêu kiều trong ngực, không chú ý nghe con gái nói gì.

“Con nói… Chết tiệt! Ba sẽ đem mẹ chơi hỏng mất, ba làm quá nhanh rồi!” Lưu Hàm Vi đang muốn nói chuyện, liền thấy đôi mắt tinh tế nhu mỹ của mẹ mình hơi trợn ngược, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức muốn ngất xỉu. Vội vàng tiến lên, tách đôi chân trắng nõn thon dài ra, đem gậy mát xa chạy bằng điện bên trong lôi ra ngoài.

Khi vật to lớn mô phỏng dươиɠ ѵậŧ kia bị rút đi, kéo theo một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra bên ngoài, nàng phát ra tiếng khóc thút thít kiều suyễn, mặt đỏ tới tận mang tai, toàn thân co rút run rẩy, nước mắt chảy ròng ròng.

“Nếu để ông ngoại với cậu biết ba đối đãi với bảo bối của bọn họ như vậy, ba có mấy lớp da cũng không đủ cho họ lột, không do dự trực tiếp cầm súng xử lí”. Lưu Hàm Vi cầm gậy mát xa ướt đầm đìa, quăng trên người Lưu Thành Nguyên.

Lưu Thành Nguyên làm lơ lời nói uy hϊếp cùng công kích của cô, cúi đầu ngoạm lấy môi người trong l*иg ngực, bừa bãi đoạt lấy cánh môi hồng nhuận. Đôi tay vỗ về bụng nhỏ, mát xa xoa nắn giúp nàng, làm dịu lại thân thể phản ứng kịch liệt.

“Hầy, trước hết nghe con nói chuyện đã được không?” Lưu Hàm Vi không thể nhịn được nữa mà đánh gãy hành động của hắn.

“Chuyện gì cơ?” Lưu Thành Nguyên vẫn luôn đối đãi cô như một đứa con trai, trên thực tế, toàn bộ người Lưu gia đều có cùng ý nghĩ này. Lưu Hàm Vi quá nam tính, không chỉ là tính tình, hay là hành vi cử chỉ, mà còn cả việc cô trêu chọc con gái nhà người ta nữa. So với trai tráng bình thường càng mạnh mẽ hơn mười phần, dần dà, Lưu gia đều quên cô là con gái.

“Ông nội muốn con cùng cái tên Bàng Húc Nghiêu của Bàng gia kết hôn”. Lưu Hàm Vi nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Lưu Thành Nguyên “à” một tiếng, ngón tay cắm vào nơi tư mật ướt đẫm của vợ, da^ʍ huyệt co rút nhớp nháp. Một cái tay khác mạnh mẽ mà nhào nắn cặp nhũ thơm ngọt mềm mại được chăm sóc rất tốt, trên dưới thống nhất nhịp điệu mà nói: “Việc này ta biết! Như thế nào, con có ý kiến à?”

“Vô nghĩa!” Nếu không phải bị ông nội chộp lại nói chuyện, cô đều đã quên giấy khai sinh cùa mình điền giới tính là nữ, chung quy đều phải kết hôn sinh con, có nghĩa vụ nối dõi tông đường.

“Thế thì tự đi nói chuyện với ông nội con đi chứ! Nói cho ta có ích lợi gì?” Lưu Thành Nguyên bày ra bộ dáng không liên quan gì tới mình. Hắn còn sợ cha của mình, cháu gái thì sao có thể cãi lời ông nội được?