Dị Thế Tiểu Nhật Tử

Chương 4: Ngu hiếu

Theo lý thuyết nhà bọn họ cũng không tính là nghèo, nhà Tào gia ở Tào Gia thôn ở là gạch xanh nhà ngói khang trang, có bốn gian phòng, bên ngoài còn có hai tiểu phòng. Bốn gian đại phòng a cha a mỗ hắn ở một gian, đại ca nhị ca mỗi người một gian, còn một gian cuối cùng a cha a mỗ hắn cho ngũ đệ, hắn ở hàng thứ tư liền ở ngoài tiểu phòng, còn dư một tiểu phòng thì cho hài tử nhà đại ca ở, nhị ca đối với chuyện này phi thui gừ không hài lòng.

Nguyên thân là một người ngu hiếu, hắn không hề cảm thấy không công bằng, cũng chưa từng có ý niệm phản kháng, đương nhiên tiếp thu an bài của a mỗ.

Tào Hướng Nam khi còn nhỏ hâm mộ đệ đệ được vào thư thục đọc sách, hắn trộm đi theo tới thư thục lén nghe tiên sinh giảng bài, đứa nhỏ này kì thật rất thông minh, tiên sinh chỉ nói một lần hắn đã có thể nhớ kĩ. Sau lại lên trấn trên tìm việc làm vì nhân gia nhìn thấy hắn biết chữ liền thuê hắn, tiền công cố định mỗi tháng là ba quan tiền.

Ở thời đại này một quan tiền chính là một trăm văn, một ngàn văn chính là một lượng bạc, một tháng ba quan tiền, một năm cũng được ba lượng bạc, đến ngày lấy tiền Tào Hướng Nam một phân cũng không giữ mà đều giao cho a mỗ.

Nhà ở khang trang này của Tào gia có thể xây được vẫn là nhờ vào tiền công của Tào Hướng Nam đưa hàng tháng, cùng tam ca đưa lễ từ bên nhà chồng về, Trần Châu dùng toàn bộ số tiền đó xây nhà lại chỉ cho Tào Hướng Nam một gian phòng nhỏ.

Một năm ba lượng cũng đủ để cho một nhà ba người bọn họ có sinh hoạt ổn định thực tốt, hơn nữa tức phụ Kỳ Vãn Phong mà hắn cưới lại là một người cần mẫn, nhưng ngày tháng sinh hoạt trong nhà bọn họ lại gian nan nhất.

Lão đại Tào Phú Quý thành thật cần cù, bất quá lại cưới được tức phụ biết tính toán. Lão nhị cùng tức phụ đều ham ăn lười làm, cả nhà đều không làm gì, sáu cái mồm đều trông chờ người nhà nuôi. Lão ngũ Tào Cao Tiến chỉ biết đến đọc sách, việc gì cũng không làm.

Ở cái thời đại này trong nhà nghĩ bồi được một người đọc sách là cao hơn một bậc so với người làm ruộng, mặt có thể ngửa lên trời, bởi vậy tiền tài trong nhà đều cung cấp nuôi dưỡng.

Tào Cao Tiến từ nhỏ đã đọc sách cơ hồ hao phí rất nhiều tiền trong nhà, Trần Châu đối với ai cũng keo kiệt, duy chỉ ở trên người nhi tử này dù bao nhiêu tiền ông cũng nguyện ý cấp. Cũng may Tào Cao Tiến thi đỗ đồng sinh, trong thôn còn tặng cho nhà hắn một chút tiền vật, chút tiền ấy so với mười năm đọc sách của gã cũng như muối bỏ biển, nhưng đỡ được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Trong nhà mấy năm nay lục tục mua không ít đồng ruộng, hơn mười mẫu ruộng đều do a cha, đại ca và Kỳ Vãn Phong quản, đại a sao (vợ), nhị a sao thường ngày theo nữ quyến trong nhà làm việc may vá kiếm tiền.

Tào Hướng Nam ở trong nhà này không được sủng ái, cả hắn và tức phụ Kỳ Vãn Phong đều không được a mỗ thích, liền càng đừng nói hắn chỉ sinh được một tiểu ca nhi, liền càng không được người trong nhà yêu thích. Trong nhà hơn mười khẩu người, mọi công việc đều đẩy lên người Kỳ Vãn Phong, đại a sao cùng nhị a sao cái gì cũng không làm, càng đừng nói đến a mỗ Trần Châu.

Cho nên trong nhà này tiền công hàng tháng của Tào Hướng Nam là lớn nhất, cùng sức lao động lớn nhất của tức phụ hắn Kỳ Vãn Phong, nuôi sống cả gia đình như vậy, còn muốn hầu hạ bọn họ, hơn nữa đãi ngộ của gia đình hắn ở trong nhà này lại kém nhất.

Tưởng tượng đến đây Tào Hướng Nam tức giận đến tim gan đều đau, đã từng gặp qua người ngu nhưng chưa từng gặp qua người nào ngu như vậy, chính mình cùng tức phụ liều mạng làm việc, lại để cho cả nhà mình được đãi ngộ kém nhất trong nhà, nam nhân ngu xuẩn này khiến cho tức phụ và hài tử của mình trải qua ngày tháng cực khổ, lại nhìn con nhà người ta được dưỡng trắng trẻo mập mạp, hài tử nhà mình thì da vàng gầy gò dinh dưỡng không đủ, đem cả gia đình nhà người khác nuôi dưỡng đến là tốt.

Cổ nhân ngu hiếu làm người ta đau bi a.