Giang Đường Dã đã mơ một giấc mộng xuân.
Nghĩ lại, đã nhiều năm rồi không mơ giấc mơ kiểu này.
Nếu có thể “ăn”, thì ai khao khát.
Nhưng vì sao lại khao khát.
Trong giấc mơ phủ màu vàng cam kiều diễm, da thịt thiếu nữ mềm mại, mềm đến mức có thể nhéo ra nước, đưa lưng về phía anh, bị anh đè dưới thân, tóc đen phủ trên tấm lưng gầy yếu, anh một đường hôn dọc xuống, lướt qua xương bướm run rẩy, rồi lại chuyển lên hôn khuôn mặt, lắng nghe âm thanh của cô, không dám kêu, chỉ dám nhỏ giọng khóc lóc, mềm mại tựa như động vật nhỏ rưng rức.
Ngón tay anh vuốt ve môi cô, miêu tả qua dáng môi, rồi đưa vào miệng cô, bắt chước động tác giao hợp, ra vào nơi môi lưỡi mềm mại của cô.
Không kịp nuốt nước bọt, một ít bị chảy xuống dưới.
Sắc tình nhưng đem lại cảm giác an ủi.
Anh hưởng thụ cảm giác lần làʍ t̠ìиɦ như mộng như ảo này.
“Chú nhỏ …”
“Chú nhỏ…”
Thiếu nữ quay đầu lại, khuôn mặt phản chiếu vào mắt hắn, nước mắt rơi xuống đáp trên mu bàn tay của hắn, cảm giác nóng bỏng nháy mắt làm hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng xuân rất hiếm hoi này.
Sau khi tỉnh lại, Giang Đường Dã nằm trên giường trợn mắt một lát, chạy vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Tắm xong, cảm giác buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vừa lúc gặp Như Hứa từ cửa rón ra rón rén đi qua, tiếng đóng cửa mười phần rõ ràng.
Vì thế, hắn theo nàng một đường, muốn nhìn một chút nàng muốn đi đâu làm gì.
Nơi nàng đến thế nhưng lại là khách sạn.
Hắn nghe thấy nàng hỏi số phòng, dò xét một chút người đăng ký, là nam sinh.
Tên là Chu Mục.
*
Xe phóng như bay trong bóng đêm, tựa như mũi tên vụt đi.
Toàn bộ cửa sổ được hạ xuống, gió ù ù thổi hai bên tai, thổi loạn hết tóc.
“Chú nhỏ…”
Trên người Như Hứa khoác áo của hắn, ngón tay
nắm lấy đai an toàn, sắc mặt tái nhợt, vươn tay chậm rãi đặt lên cánh tay hắn.
Không nói bất kì câu nào, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Đôi mắt trong đêm tối tăm như là phát sáng, tựa như ánh trăng rọi xuống mặt hồ lóng lánh sóng nước, vốc một vốc, lại là trăng trong nước, hoa trong gương.
Xe khôi phục lại tốc độ bình thường, Như Hứa thu hồi tay, nghiêng đầu qua, tựa đầu vào cửa kính, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Lúc về đến nhà, đã là ba giờ đêm.
Như Hứa đẩy cửa phòng ngủ, đi vào, vừa tính đóng lại, thì bị hắn dùng chân ngăn cản.
Áo sơmi của Giang Đường Dã hơi nhăn, quầng mắt có màu xanh nhàn nhạt, bộ dáng ngủ không ngon, giờ phút này đôi mắt đào hoa nhìn Như Hứa như bị bóng đêm nhiễm lạnh lẽo.
“Cháu không có gì muốn giải thích với chú à?”
Như Hứa buông tay ra, ôm lấy khuỷu tay, lắc đầu.
Có gì đâu mà giải thích, huống hồ cô đã đáp ứng với Giang Ái, không nói cho ai hết.
“Hơn nửa đêm đi khách sạn, cháu còn không muốn giải thích?”
Như Hứa im lặng không nói một lúc lâu, một hồi sau mới chậm rãi mở miệng: “Đây là chuyện của con.”
Cô không làm gì thẹn với lương tâm, nên rất bình tĩnh, không chút sợ hãi.
Giang Đường Dã duỗi tay, đẩy cửa ra, cười lạnh một tiếng, hắn dựa vào khung cửa, rất có tư thái muốn liều mạng với cô đến cùng.
“Nhớ rõ khi còn nhỏ con bị bắt nạt không?”
“Không nhớ rõ.”
Là nói dối.
Những việc đó thoạt nhìn thì chỉ là những việc nhỏ có thể tùy ý mà quên mất, nhưng Như Hứa lại nhớ rõ ràng rành mạch.
Không phải bởi vì trí nhớ tốt, mà bởi vì có liên quan đến hắn.
“Chú muốn xen vào chuyện của cháu đến tận lúc 80 tuổi, cháu còn nhớ rõ không?”
『Ước chừng khi đó là vào năm học tiểu học, cái váy xinh xắn đẹp đẽ của tiểu Như Hứa lấm lem bùn, cẳng chân trắng nõn thì dính vài chỗ, đến khóe mắt cũng dính một vết, đôi mắt hồng hồng, dùng sức đẩy ngã bé trai bắt nạt mình ngã trên mặt đất.
Đứa bé bị đẩy ngã thì phát ngốc, lúc phản ứng lại thì bắt đầu oa oa khóc lớn.
“Cậu dựa vào đâu mà dám khóc?”
Tiểu Như Hứa tuy rằng tủi thân, nhưng cũng khó hiểu, người động thủ trước là cậu ta, dựa vào đâu mà cậu ta lại khóc trước chứ.
Bé trai với bộ dáng thanh tú, nghe vậy thì nhỏ giọng lại, gạt nước mắt, nói thầm: “Đúng vậy, tớ dựa vào đâu mà khóc.”
Xong việc, hai bên bị mời phụ huynh.