Như Hứa ăn một bát mì, coi như là cơm chiều. Thực ra, cô có thể tự nấu cơm, mẹ Ngô đã về nhà chính để chăm sóc ông cụ, lâu lâu mới có thể tới đây vài lần.
Gọi điện cho Giang Đường Dã, âm thanh bên anh rất ồn ào, chỉ có giọng anh là vẫn trong trẻo, rõ ràng. Anh nói "không về ăn cơm".
Như Hứa nhẹ giọng nói "biết rồi".
Cơm nước xong xuôi, cô lấy từ trong ngăn tủ túi thức ăn cho mèo, lại cầm thêm cái chén nhỏ, xuống lầu cho mèo ăn. Chúng nó rất thông minh, biết đến giờ ăn cơm, liền chạy đến rúc vào bên chân cô gái, kêu meo meo, hai con thì có một con xinh một con đẹp.
Ăn no rồi, chúng sẽ nằm duỗi mình ra, phơi cái bụng tròn vo trắng như tuyết, ngủ khò khè khò khè bên người Như Hứa. Mà một loạt hành động liền mạch trước khi ngủ này của chúng, thật sự quá đáng yêu.
Đôi mắt phủ sương của Như Hứa thoáng có ý cười, sờ sờ vuốt vuốt chúng nó mỗi con một chút.
“Làm nũng quá nha.”
Lúc nựng xong đứng lên, trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm, không biết ai đã đỡ cô, khó khăn lắm mới đứng vững lại. Bóng đen vụt qua khiến cô hoa mắt, Như Hứa đỡ trán, một lát sau mới hoàn hồn lại, dần dần thấy rõ người kia.
Áo sơmi, quần tây, giày da.
Còn có gương mặt mỗi lần nhìn là mỗi lần tim cô đập nhanh.
“Chú nhỏ…”
Như Hứa chớp mắt, thấy rõ người trước mắt, mới cười nhẹ. Cô luôn cười như vậy, giống như động vật không có tính công kích, chẳng hạn như cừu, thỏ, hoặc là mấy con vật lắm lông múp míp. Làm tâm người nhìn cũng phải mềm đi.
Có một nữ sinh vừa nắm tay bạn trai vừa ăn kem đi ngang qua hai người.
Như Hứa nhìn chằm chằm, quay đầu hỏi: “Cháu có thể mua một cái không?”
Tầm mắt Giang Đường Dã dừng ở vết thương trên môi cô, môi mỏng anh hơi nhếch, gật gật đầu. Kem ngọt lạnh lạnh, liếʍ một miếng nhỏ, mùi vị thơm mát lập tức tan chảy trong miệng.
“Công ty rất bận sao chú?”
“Vẫn ổn, có anh hai và chị lo, chú chỉ cần tham gia cho có.”
Một tay anh đút túi quần, chậm rãi đi tới trước từ từ, lúc cười rộ lên vừa bất cần đời lại vừa hấp dẫn người khác, các cô gái đi ngang luôn muốn liếc nhìn anh nhiều thêm một lúc.
“Chú ở nước Anh có vui không?”
Thiếu nữ đứng cạnh hé hàm răng trắng tinh cắn kem ốc quế, lúc quay đầu hỏi anh để lộ ra hai chiếc răng nanh. Cô ngày thường luôn cười không lộ răng, đã đủ ngọt ngọt ngào ngào, nếu như cười lộ ra cả răng nanh, thật sự ngọt chết người.
Nghĩ đến việc thử bị cô cắn một nhát. Không biết có đau không?
Đầu ngón tay Giang Đường Dã rà rà lòng bàn tay, kéo suy nghĩ về, bỗng nhiên cảm xúc hạ xuống, âm thanh cũng trầm theo.
“Không vui.”
“Vì sao?”
“Bởi vì không có tiểu Như Hứa.”
Anh nói xong, muốn nhìn gương mặt hồng hồng thẹn thùng của cô. Nhưng Như Hứa không hề vậy, cô chỉ hơi hơi nhíu mày, bộ dáng có chút tiếc nuối nói: “Như vậy ư, cháu về sau vẫn nên đi nước Pháp vậy.”
“Đi nước Pháp làm gì?”
Có lẽ vì cố ý trêu đùa, cô cười đến cực kỳ vui sướиɠ, mi mắt cong cong, so với bất cứ thứ gì cũng ngọt hơn. Chiếc răng nanh nhòn nhọn trộm thò ra ngoài.
“Bởi vì đàn ông nước Pháp rất lãng mạn.”
Mặt ngoài giống như người đẹp trắng trẻo háo sắc. Kỳ thật chỉ là một em gái ngọt ngào.
Kem ốc quế đủ ngọt rồi, nụ cười của cô so với kem ốc quế còn ngọt hơn.
Giang Đường Dã cũng cười rộ theo, vò loạn mái tóc mềm của cô, cố ý hung dữ nói: “Không được nha, muốn tìm thì tìm người như chú nhỏ.”
Ăn xong kem ốc quế.
Nụ cười trong mắt Như Hứa có chút phai nhạt, bỗng nhiên cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nhẹ giọng nói: “Cháu không tính tìm người như chú nhỏ.”
“Vậy thì đừng tìm.”
Anh tùy ý đáp lại, tựa hồ một chút cũng không thèm để ý.
Hai người chậm rãi đi về nhà, bóng dáng quấn quít ở bên nhau. Đây có lẽ là hình ảnh gần nhất giữa cô và anh.
“Chú nhỏ, vừa rồi cháu nói dối đó.”
“Sao?”
“Cháu muốn mua hai cây kem ốc quế lận.”
…
“Tiểu Như Hứa, cháu đã từng gặp quỷ chưa?”
“Ừm, chưa từng gặp.”
“Chú thấy rồi, quỷ tham lam.”
Có lẽ chỉ có ánh trăng biết, quỷ tham lam cũng chỉ là đồ nói dối.