Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 41

Nhìn khách điếm người ra người vào đá số chỉ là một ít nho sĩ thư sinh còn lại là những đoàn lính đánh thuê, đội làm nhiệm vụ gì đó. Khung cảnh ồn ào làm cho Tuyết cảm thấy phát chán, mệt mỏi, nhìn đồ ăn hình như không còn nuốt vào nữa.

Chuyển mắt sang bên bát của ba người kia, rồi lên mặt của họ. Trung Bảo không biết từ bao giờ trở thành người đầu nhóm, dẫn đường chỉ thị cùng ra lệnh, hình như nàng trở thành một con rối xinh đẹp được nâng niu khi nào. Đưa tay lên xoa xoa gương mặt qua tấm khăn lụa mỏng, xấu nữ như nàng nếu biến hoá như thế đại lục này sẽ ra sao?

Một tên vô dụng như nàng rồi sẽ ra sao khi cả lục địa này biết được nàng có cả toàn hệ? Nhìn Nhìn xuống bàn, nàng có thể không biết vinh hoa phú quý khi đã có người biết sự thật về linh hồn nàng?

Sự thật về thân thế nàng, Các sư huynh của nàng sắp gặp đây có còn xem nàng là tiểu muội muội cưng chiều. Bất giác lại nghĩ đến tính cách của mình, nàng khi nào lại có nỗi âu buồn của loài người?

Khi nào lại có được sự ham lợi lộc của con người? Rất lâu rồi chính nàng đã không nhận ra với thân phận tiểu thư nàng cười nàng nói, nàng tính kế người, nàng kiềm hãm bản thân….đặc biệt nàng đã khôn gϊếŧ người nhỉ, ngược lại còn đi cứu người

_tiểu thư thức ăn không hợp khẩu vị?_Lạc Vinh nhìn Hoa Tuyết như vẫn chần chừ không muốn ăn

_..._cúi mặt mỉm cười, nàng còn có người lo cho đấy_không đúng. Các ngươi ngồi xuống cùng ăn đi_dù đã gọi là huynh muội tuy nhiên nàng lại phát hiện ra một điều phân biệt giai cấp bắt ép con người rất mạnh, nó ngấm sâu vào xương tuỷ đến nỗi nếu xoá bỏ nó như phải xoá bỏ một khối u trong cơ thể mình

_chuyện này…

_ngồi xuống đi ta gọi lên để ăn chung đấy. Mệnh lệnh…các ngươi dám cãi?

_thuộc hạ không dám…

_các ngươi quỳ xuống thì gϊếŧ ta đi_nhìn hành động sắp sửa quỳ xuống, nàng lại như có cái gì đó bạo phát, con người có cần phân biệt giai cấp?_ngồi xuống đi

_.....

CẢ ba im lặng nhìn nhau, lát sau Trung Bảo nhanh ngồi xuống ghế, gắp đồ ăn bỏ vào miệng, nhai và nuốt.

Nhìn hành động kia, hai huynh đệ họ Lạc cũng làm theo, dù gì Trung Bảo đã làm thế thì chỉ theo thôi. Không khí im lặng không nói, đến khi bàn thầu mang ra, Tuyết vẫn như im lặng, chợt nhớ gì đó, ngước mắt lên nhìn ra phía cửa

_hình như CỬu Nha chưa tỉnh

_để thuộc hạ lên xem thử_ Lạc Vinh đứng dậy cúi người

_đem điểm tâm lên cho nàng!_Tuyết đem dĩa bàn thầu đưa ra, sau lại ra hiệu cho Trung Bảo gọi tiếp

_là_đem đĩa điểm tâm lên lầu

Nhìn bóng lưng của hắn Tuyết tự nhiên nhớ đến một người, người kia khi nàng bị bệnh cũng đã thế sao? Chỉ biết khi tỉnh Tuyết đã nằm trên chiếc giường ấm, đặt bên là bát cháo nóng hổi cùng là những viên thuốc

_Lạc Vinh có ý với Cửu Nha sao?

_...._hai người ngồi trên bàn dừng ăn quay sang nhìn nàng, rồi lại nhìn nhau, họ lắc đầu

_khi nam tử có thái độ ôn nhu với một nữ tử không cùng huyết thông hay quan hệ họ hàng có thể hắn đã động tâm_Lạc Hưng máy móc thuyết minh những gì hắn học được ở doanh trại từ bé khi nghe lõm các huynh đệ “tám” với nhau

_....._quay lại ăn, nhìn bánh bàn thầu trắng trắng, đem hai bánh lên đứng dậy_hãy cứ ăn tiếp ta muốn đi dạo một chút

_tiểu thư người…..

_Trung Bảo huynh không cần theo ta, nơi này là dưới chân thiên tử sẽ không có bất cứ chuyện gì

_là…

_yên tâm ta không ra ngoài chỉ dạo vòng quanh khách điếm.

Sau một hồi thuyết phục, Trung Bảo cũng bắt đầu tin tưởng vào Nàng sau Tuyết lại đi thẳng về cửa phụ nhà trọ. Đứng trước gốc cây, hơ hơ bàn thầu trên tay

_ ngươi không chịu ra sao?