Không đợi Thẩm Đồng bước lên lầu, liền nhìn thấy Hạ Tri Hạ đang giúp Nghiêm Đình Nguyệt đem đồ đạc xuống lầu. Thẩm Đồng chạy nhanh đến tiếp ứng.
Nghiêm Đình Nguyệt, Thẩm Đồng cùng Hạ Tri Hạ đều ở lầu hai, mỗi Nghiêm Đình Duệ sống ở lầu 1.
Quần áo nữ sinh đều giống nhau, khó tránh khỏi sự tương đồng. Nghiêm Đình Nguyệt có làn da nâu nhẹ thích hợp với phong cách Âu Mỹ, hôm nay mặc như vậy có chút phong vị, nhưng đứng chung với Thẩm Dồng có làn da trắng nõn lại không chiếm được ưu thế.
Nghiêm Đình Nguyệt cố ý nói với Thẩm Đồng:” Chị còn vài mốn quần áo chưa lấy, em đi trước với A Duệ đi, chị ở lại đi sau.”
Hạ Tri Hạ nhìn ra suy nghĩ củacon gái, không nói gì, giúp cô ấy mang hành lý về phòng.
“ Mẹ đưa hai đứa đi trước, con ở lại dọn đi” Hạ Tri Hạ sờ sờ đầu Nghiêm Đình Nguyệt nói.
Hạ Tri Hạ đi cùng hai người họ ra bãi đỗ xe, Thẩm Đônngf và Nghiêm Đình Duệ bước chân nhanh, đi ở phía trước, còn cô ta chậm rãi đi ở đằng sau họ.
Hạ Tri Hạ suynghix mà nhìn về phía hai bóng dáng đang dựa vào nhau, hai đứa luôn thân mật như vậy. Con trai giống ba, phát dục rất nhanh, tuy tuổi chưa lớn, nhưng vóc dáng đã cao lớn soái khí; Thẩm Đồng tuy rằng còn nhỏ nhưng bộ dáng đã yêu kiều đáng yêu, hiện giờ đã có chút nảy nở, càng ngày càng xinh đẹp, họ đi cùng nhau trông thật xứng đôi vừa lứa.
Tương lai nếu con trai mình có ý tứ với con bé, cô cũng sẽ không ngăn cản. Cô bé là người rất hiểu chuyện, cô rất hài lòng, Hạ Tri Hạ nghĩ thầm.
Lên xe, Hạ Tri Hạ dặn dò tụi nhỏ phải chú ý an toàn, khuôn mặt Nghiêm Đình Duệ khó chịu, không kiên nhẫn, Thẳm Đồng như con chim nhỏ nép vào lòng cậu, cẩn thận nghe, thi thoảng gật đầu đáp lại, thái độ nghe lời.
Lúc này Hạ Tri Hạ mới vừa lòng, trên đường trở về, khoé miệng không ngăn được ý cười, phảng phất tưởng như hôm nay là ngày con trai cưới được Thẩm Đồng vậy.
Tiễn con trai đi, cô đi vào phòng Nghiêm Đình Nguyệt, muốn cùng con gái nói chuyện tâm tình. Tuy rằng cũng đang nuôi Thẩ Đồng, nhưng rốt cuộc vẫn không phải do mình sinh ra, trong lòng cô vẫn yêu thương đứa cọn ruột này hơn.
Nghiêm Đình Nguyệt cúi đầu ngồi ở trên giường, nàng đột nhiên ý thức được, Thẩm Đồng trưởng thành, là một tiểu cô nương xinh đẹp.Mà bản thân, lại không xinh đẹp được như em ấy, đồng phục cũng không được đẹp như Thẩm Đồng mặc, eo cũng không thon thả như Thẩm Đồng, làn da càng không trắng được như Thẩm Đồng, ưu thế duy nhất của cô đó là chiều cao.
Cô có chút đau lòng, cùng tự ti, nhịn không được uỷ khuất mà rơi nước mắt. Cô trước giờ chưa cảm nhận thấy nhiều như vậy, nhưng thẳng đến hôm nay mới nhận ra được sự chệnh lệch lớn đến như vậy.
“ Nguyệt Nguyệt, sao con lại khóc?” Hạ Tri Hạ vừa vào cửa liền nhìn thấy Nghiêm Đình Nguyệt đang lau nước mắt, cực kỳ đau lòng, ôm cô ấy vào ngực an ủi. Kỳ thật Hạ Tri Hạ đã đón được nguyên nhân, chính là cô muốn chờ chính miệng Nghiêm Đình Nguyệt nói ra.
Nghiêm Đình Nguyệt thấp giọng nức nở thật lâu, mới mở miệng:” Mẹ, Đồng Đồng thật xinh đẹp, con có chút tự ti”
Hạ Tri Hạ cười cười, vuốt đầu cô, nhẹ giọng nói:” Đứa nhỏ ngốc, mỗi người đều có ưu điểm riêng” Hạ Tri Hạ biết tuổi này của con gái rất để ý vẻ bề ngoài, nói đạo lý với cô” Con cho rằng có chỗ không bằng người khác, nhưng cũng có người ngưỡng mộ con thôi.”
“ Con nói Đồng Đồng xinh đẹp, mẹ lại cảm thấy con so với Thẩm Đồng lại có sức hấp dẫn hơn nhiều” Hạ Tri Hạ tay nhẹ nhàng vỗ về con gái, giọng nói nhẹ nhàng:” Nguyệt Nguyệt, mỗi người đều có điểm không tốt, điểm tốt, nhưng mình phải biết nắm bắt được”
Nghiêm Đình Nguyệt không nói gì, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Hạ Tri Hạ cũng không nói chuyện nữa, cô hy vọng con gái sẽ thông suốt.
Trong phòng Nghiêm Đình Nguyệt một mảnh ôn nhu, mà giờ phút này ở lớp Nghiêm Đình Duệ lại rất náo nhiệt.
Nghiêm Đình Duệ cùng Thẩm Đồng đến trường học trước, thống nhất đến nơi cắm trại trước. Lần này địa điểm cắm trại là ở đỉnh núi có cây lá phong, ở đó có vài nhà ăn. Tuy nói là cắm trại, nhưng trên núi rất nhàn hạ, phương tiện các trò chơi đã hoàn thiện, còn có sẵn lều trại, không nghĩ tới lại thoải mái như vậy.
Nghiêm Đình Duệ lôi kéo Thẩm Đồng về lớp mình, bước vào phòng học, liền khiến không khí trở lên nổ tung, các bạn nam đều cho là bạn gái nhỏ của Nghiêm Đình Duệ, bắt đầu ồn ào.
“ Cái quỷ gì thế, đây là em gái A Duệ” Quan Lâm tức giận, cũng không thể ghép đôi lộn xộn.
“ Oa! A Duệ, cậu có em gái xinh đẹp nhue vậy? Chưa thấy cậu nhắc bao giờ.” Một nam sinh đeo kính đến trước bàn Nghiêm Đình Duệ.
Vị trí bàn của Nghiêm Đình Duệ ở cuối hàng, anh đưa cho Thẩm Đồng một cái ghế, cho cô dựa vào mình.
Thẩm Động nghe được lời nghị luận về mình, có chút sợ người lạ, lôi kéo tay Nghiêm Đình Duệ , không vui nhìn cậu, muốn cậu giải vây cho mình, ánh mắt này, mang theo hơi nước uỷ khuất.
Những người xung quanh một trận cảm thán, trong lòng cảm khái, quả nhiên lag người đẹp, làm gì cũng đẹp.
“ Cút, cút, về chỗ ngồi hết , đừng doạ em gái tôi” Nghiêm Đình Duệ nổi ý cười, bọn bạn này...!
Nghiêm Đình Duệ nhìn nhìn thời gian, phát hiện mới 9 giờ 20, mười phút nữa mới tập hợp. Anh nghiêng đầu hỏi Thẩm Đồng” Muốn đi dạo quanh trường không?”
Thẩm Đồng gật gật đầu, nơi này quá nhiều người nhìn chằm chằm cô, cả người cảm giác không được tự nhiên.
Hai người mới vừa rời khỏi phòng học, cả phòng “ bùm” một tiếng, tiếng bàn luận bắt đầu ồn ào kịch liệt.
Nữ sinh trong lớp đều tụ nhau lại thảo luận, có người đáy lòng tán thưởng, có người ghen ghét.
Các nam sinh đều kinh ngạc cảm thán bộ dáng của Thẩm Đồng, sôi nổi nói, nếu cô ở đây, làm gì có hoa khôi trong trường nào vượt qua được cô.
Nghiêm Đình Duệ cùng Thẩm Đồng cũng không biết trong lớp thoảluanaj lớn đến vậy, hai người bọn họ thảnh thơi đi dạo.
Tác giả có chuyện nói:
Kỳ thật về tuổi dậy thì nội tâm rất mẫn cảm, tôi cũng từng như vậy, hy vọng các cô gái đang ở giai đoạn này, không nên uể oải tự ti, không nên làm bản thân mệt mỏi, không nên sa ngã,phải tin tưởng chính mình rằng sẽ người rất ngưỡng mộ mình, bỏ qua những suy nghĩ không tốt, bên trong bản thân còn nhiều điều tốt cần tự khai quật ra! HA Ha, xin tha thứ hôm nay nói hơi nhiều.
(Moon: Bà tác giả dễ thương xỉu).