Đến Với Người Mình Thích Suốt 16 Năm

Chương 3: Cầu cho Cam nhỏ một đời bình an, vui vẻ

A Phi quen với vợ chưa cưới của hắn qua buổi xem mắt do bố mẹ sắp xếp. Hai người đều cảm thấy điều kiện của đối phương không tệ, có thể ứng phó với người nhà. Thế là quyết định cố gắng một chút, sống chung qua ngày.

Nhưng vợ chưa cưới lại không làm theo thỏa thuận ban đầu rằng không được xen vào việc của người kia. Cô ta nói nếu muốn kết hôn thì A Phi nhất định phải cắt đứt quan hệ với Cam nhỏ.

A Phi chỉ thấy buồn cười, không biết cô ta dựa vào đâu mà cho rằng bản thân quan trọng hơn Cam nhỏ. Hắn chỉ nói ba chữ: không thể nào.

Cô ta nghe được ba chữ này, lại càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình hơn. Hai người cãi vã ngày càng to, mà cô ta nói năng cũng ngày càng không biết giữ ý.

A Phi nghe thấy cô sỉ nhục Cam nhỏ, lần đầu tiên hắn mất kiểm soát và tức giận đến vậy, dứt khoát nói lời chia tay.

Sau đó, hắn tỉnh táo lại, nhớ tới lần cuối cùng hắn nổi điên như thế là hồi cấp ba.

Lúc học cấp ba, vẻ ngoài thanh tú của Cam nhỏ khiến cho rất nhiều cô gái có cảm tình với cậu. Bên cạnh đó, cũng không ít tên con trai cảm thấy ghen tị.

A Phi nghe thấy mấy nam sinh nói lời bẩn thỉu trong nhà vệ sinh, không nhịn được tẩn bọn chúng tại chỗ luôn. Hắn không nói chuyện này với Cam nhỏ, không muốn để cậu phải buồn dù chỉ là một chút.

Con người ta luôn là như vậy, chỉ cần nhớ lại một chút chuyện quá khứ thôi cũng sẽ cuốn theo cả con sóng ký ức lớn.

Đêm hôm đó, A Phi bị mất ngủ, đủ loại hình ảnh của Cam nhỏ hiện lên trong giấc mơ của hắn. Hắn nhớ tới mười bốn cái sinh nhật đã đón cùng Cam nhỏ trong những năm qua, cũng nhận thức được thì ra bản thân vẫn luôn nhớ cậu thích hay ghét cái gì.

Lần đầu tiên hắn biết mình để ý một người đến như vậy, nhất thời không xác định rõ được rốt cuộc tình cảm mà mình dành cho Cam nhỏ là loại nào.

Là tình bạn sao? Hình như quan trọng hơn. Hay là tình yêu? Hắn không biết.

Chợt nhớ tới Cam nhỏ từng nói: hy vọng có cơ hội được đến huyện Mêdog(*), Tây Tạng ngắm nhìn một lần trong đời. Vì thế, A Phi liền một thân một mình lên đường.

(*) Mêdog (chữ Tạng: པདྨ་བཀོད་; tiếng Trung: 墨脱县; Hán Việt: Mạt Thoát huyện) là một huyện của địa khu Nyingchi (Lâm Tri), khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. (Đọc thêm ở Wikipedia)

Hắn hy vọng trong một năm này có thể tìm được đáp án mà mình mong muốn.

Cao nguyên Tây Tạng tuyết phủ quanh năm. A Phi đứng trên ngọn núi tuyết, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng cao nguyên mang lại.

“Nơi này rất đẹp, Cam à, chắc cậu sẽ thích nhỉ.”

Trong nửa năm này, tại mỗi một nơi A Phi đặt chân đến, hắn đều nghĩ đến Cam nhỏ. Hắn muốn chia sẻ với cậu về mọi thứ ở đây.

Hắn biết bản thân đã tìm được đáp án rồi.

Ngày sinh nhật 29 tuổi của Cam nhỏ, hắn đứng trên núi tuyết, dưới dải cờ ước nguyện ngũ sắc¹, hắn ném ra vô số những tờ giấy gạo².

Cầu cho Cam nhỏ một đời bình an, vui vẻ.

————————————————

Vào ngày hai người yêu nhau, Cam nhỏ ở một mình trong nhà vệ sinh rất lâu. Thấy có gì đó không đúng, A Phi gõ cửa cũng không thấy cậu đáp lại, sau đó hắn trực tiếp mở cửa bước vào.

A Phi thấy Cam nhỏ của hắn quay đầu nhìn với đôi mắt và cái mũi hồng hồng.

Trong mười sáu năm thích A Phi, Cam nhỏ chưa từng rơi một giọt lệ nào. Nhưng cái ngày mà ước nguyện thành hiện thực, cậu lại không kìm được nước mắt.

A Phi đau lòng nhìn cậu, chỉ lặng lẽ ôm người kia vào lòng. Rượu loãng dây lên người họ, quần áo trên người A Phi ướt sũng rồi. Hai người dính lấy nhau không một kẽ hở, nhưng cũng không hề gợi lên chút suy nghĩ sắc tình nào.

Ngày thứ hai, Cam nhỏ ốm nặng một trận, lần ốm này kéo dài cả tuần lễ. Ban đầu, A Phi định đưa cậu về gặp bố mẹ ngay hôm thứ hai đó, nhưng thật không may, kế hoạch đành phải hoãn lại.

Sau khi khỏi ốm, nghe được chuyện này khiến Cam nhỏ sợ tới mức suýt ngã bệnh thêm lần nữa. A Phi buồn cười, hôn cậu một cái rồi nói:

“Yên tâm đi, bố mẹ anh đều rất thích em.”

Cam nhỏ nghe thế thì bớt lo lắng hơn, nhưng vẫn không khỏi nghĩ nhiều trong lòng.

Trước khi ra khỏi cửa, A Phi đột nhiên quỳ một chân xuống, lấy nhẫn ra.

“Cam à, kết hôn với anh, em nhé?”

A Phi cảm thấy chưa đính hôn mà đã ra mắt bố mẹ là chưa đủ trang trọng, nên anh quyết định nhanh chóng cầu hôn trước. Hắn không quan tâm tiến độ có nhanh hay không, bởi vì một tương lai có Cam nhỏ khiến hắn không thể chờ đợi nổi nữa rồi.

Cam nhỏ mở miệng định nói thì bị A Phi đứng dậy “mổ” cho một cái.

“Anh biết em muốn nói gì. Không nhanh chút nào hết, em lấy anh trước, chúng ta kết hôn xong rồi mới yêu đương.”

A Phi tự mình quyết định, đeo nhẫn lên cho Cam nhỏ, sau đó đưa cậu về nhà.

Sau khi về đến nhà, không hề xảy ra cảnh drama như trong tưởng tượng của Cam nhỏ. Cô thân thiết nắm tay cậu kéo vào phòng ăn, còn chú thì chơi cờ tướng với A Phi.

Giống một gia đình bình thường như biết bao gia đình bình thường khác.

Cô lặng lẽ lấy ra một tấm thẻ ngân hàng dúi vào tay cậu, sau đó lén ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo cậu đừng kể cho A Phi.

“Đây là tiền dành dụm riêng của mẹ, là sính lễ cho con. Đến lúc đó, bố và A Phi cũng sẽ cho. Con tự giữ lấy, đừng nói với họ.”

Giọng điệu vừa nghịch ngợm, vừa buồn cười của cô khiến Cam nhỏ nghẹn ngào. Cậu hé miệng nhưng lại không thốt nên lời. Cô cười với Cam nhỏ, sau đó vươn tay ôm lấy cậu.

“Con à, chịu khổ nhiều năm như vậy rồi. Sau này, chúng ta sẽ là người nhà của con.”

Nghe được câu này, Cam nhỏ cũng không kìm nén nổi nữa, nhào vào lòng mẹ khóc nức nở.

Cuối cùng cậu cũng có người nhà rồi.

————————————————

“Hey, tụi mày có biết chuyện thầy Trình có người yêu rồi không?”

“Không phải chứ? Cũng có thấy thầy ấy gần gũi với ai bao giờ đâu?”

“Người yêu của thầy Trình còn là đàn ông cơ!”

“Thật không? Thật không? Mày nói thế tao lại thấy hứng thú rồi! Mau mau kể cho anh em tí đi ”

“Thì là có một lần tao đi làm thêm, cửa phía đông ít người nên tao đi hướng đó. Sau đó, tao nhìn thấy một người bước xuống từ cái xe đen thui đắt tiền.”

“Mày có thể nói trọng điểm không…”

“Người đàn ông kia mặc Âu phục, trông đẹp trai cực. Xong tao thấy thầy Trình đi tới, người kia giữ thầy lại, tay hắn từ từ chạm vào mông thầy ấy.”

“Uầyyyyyy! Sau đó thì sao? Sau đó thế nào?”

Sau đó thầy Trình liền đẩy hắn ta ra, có vẻ xấu hổ rồi. Lúc đó tao núp trong bóng tối không dám phát ra tiếng. Nhỡ bị thầy ấy phát hiện ra, chắc chắn ngượng chết luôn!”

Cam nhỏ đứng ngoài cửa lớp nghe tiếng cười lớn của học sinh, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Giáo viên khác đi ngang qua hỏi cậu sao vào giờ rồi còn đứng đây, cậu xua tay. Bây giờ cậu chỉ muốn được yên tĩnh.

_Hết chương 3-Kết thúc_