Trà Xanh Tâm Cơ Luôn Bị Vai Chính Đè

Chương 2-3. Trêu Đùa Nhũ Hoa Cùng Tiểu Huyệt (3)

Nhưng cậu vừa định đóng cửa, Lăng Tần đã vươn cánh tay ra chặn lấy cánh cửa.

Chưa kể lúc này Hạ Băng còn bị kɧoáı ©ảʍ làm cho mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực, cho dù là ngày thường cậu cũng không có sức lực chống lại Lăng Tần ... Hơn nữa cảm giác sợ hãi lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ bên trong cậu, khiến cậu gần như đạt đến cực khoái, cánh tay cậu trở nên mềm nhūn, không những không đóng được cửa mà lòng bàn tay còn rơi khỏi tay nắm cửa, thậm chí còn phát ra mấy tiếng rêи ɾỉ.

Cậu cắn chặt đôi môi đỏ mọng để không phát ra âm thanh kỳ quái nào, rồi nhìn ba người kia bằng ánh mắt bối rối, cậu kìm nén du͙© vọиɠ miễn cưỡng nói: "Sao… sao các anh lại ở đây?”

Nói xong lời này cậu mới để ý, hôm nay giáo bá Lăng Tần mặc một bộ đồ thể thao, so với ngày thường thì bớt nổi loạn hơn một chút, thậm chí còn có vài phần trẻ trung.

Học thần Hoắc Diễn thì mặc áo sơ mi và quần tây, nút áo sơ mi cài đến cúc trên cùng, còn đeo một cặp kính gọng trong suốt, khiến anh bớt lạnh lùng hơn ngày thường một chút, lại càng thêm phần cấm dục và nguy hiểm.

Người còn lại là giáo thảo Lý Huyền, Lý Huyền đang mặc đồng phục học sinh, hắn, hắn, hắn cũng thật đẹp trai, nhưng Hạ Băng cũng biết tính cách của người này giống như một con Husky vậy, cơ mà hắn quả thật quá đẹp trai đi!

Ba anh chàng đẹp trai, mỗi người một vẻ, đứng trước cửa phòng cậu...ô ô ô, cậu thèm đến nổi da^ʍ thuỷ từ tiểu huyệt không ngừng chảy ra!

Nhưng dù có đẹp trai đến đâu cũng không phải việc của cậu, Hạ Băng vẫn trân quý sinh mạng này lắm, cậu nỗ lực giơ tay lên, lại nắm lấy nắm đấm cửa, muốn đóng cửa lại.

Ý thức được hành động của cậu, ba người kìa nhìn nhau một cách phòng bị, sau đó đều quyết định nên nói chuyện trước, vì vậy Hoắc Diễn lên tiếng hỏi, "Tiểu Băng không mời bọn anh vào trong uống một ly nước sao? "

Hạ Băng không nhịn được nữa, tôi chỉ có da^ʍ thuỷ thôi, anh có muốn uống không?

Nhưng sao cậu dám nói ra lời đó, còn chưa kịp từ chối, Lý Huyền đã lộ rõ bản chất của mình, từ bên cạnh chạy vào nhà giống như một con Husky ngáo vậy, nỗ lực chuyển chủ đề, "Hạ Hạ, an ninh của căn hộ này không tồi nha, nếu không phải tiểu khu này do gia đình anh phát triển, anh thực sự cũng không thể vào được.

Hạ Băng:......

Cậu có thể phàn nàn không?

Sau khi Lý Huyền bước vào thì hai người còn lại cũng vào theo.

Hạ Băng: ...

Hạ Băng cố gắng chịu đựng cảm giác toàn thân tê dại, run giọng nói: "Các anh, sao các anh lại vào được đây?"

Cậu cố tình biểu hiện vẻ không chào đón, nhưng vì sợ hãi nên không dám nói quá trực tiếp.

Hai món đồ chơi tìиɧ ɖu͙© kia vẫn còn đang khuấy động bên trong cậu, khiến những lời nói của cậu nghe như đang làm nũng.

Lăng Tần nghe vậy thì nhướng mày nói, "Vật dụng an ninh của tiểu khu này là do nhà anh cung cấp."

Hạ Băng: ……..

Cậu có thể khiếu nại không?

Không phải, đó không phải là cái mà cậu muốn hỏi.

Hoắc Diễn, người đi sau Lý Huyền và Lăng Tần, vừa đóng cửa lại vừa nói: "Anh mới mua một vài tòa nhà ở đây, cũng chỉ là một khoản đầu tư thôi."

Hạ Băng: ………..

Cậu thực sự không đủ khả năng để dây dưa với ba ông chủ lớn này, cậu đã buông tha cho bọn họ rồi, bọn họ không thể tha cho cậu hay sao?

Sự thật đã chứng minh là không thể.

Ba người đứng trước mặt Hạ Băng, cùng nhau nhìn cậu... Ánh mắt của bọn họ như ba ngọn núi đè xuống lòng Hạ Băng, khiến cậu không khỏi co rúm lại, "Các anh, các anh muốn gì?”

Cậu hỏi xong thì thoáng lùi lại một bước, không hiểu sao lại khiến quả trứng rung đi vào sâu hơn, mặc dù Hạ Băng cảm thấy có chút căng, nhưng tiểu huyệt chưa từng được va chạm của cậu lại nổi lên một trận tê dại, điều này làm cho cậu vô tình rên lên, da^ʍ mĩ lại gợi cảm.