Sau đó, bọn họ lại phát hiện ra việc cả ba đều yêu một người, nhưng vì nam chính thụ luôn miệng nói không muốn, bọn họ cảm thấy là bản thân đã cưỡng bức nam chính thụ, vì thế đã đến cầu xin nam chính thụ tha thứ, cuối cùng cả bốn người họ hạnh phúc bên nhau!
Đối với cốt truyện như vậy, Hạ Băng thực sự không còn gì để nói.
Thế nào, đồ yêu diễm đê tiện thì không có quyền được sống sao? Nếu thật sự không được thì cậu sẽ làm một trà xanh tâm cơ, giả vờ thuần khiết cũng được!
Nhưng cậu không muốn chết, cậu sợ rằng sức mạnh của cốt truyện sẽ làm cậu bại lộ, vì vậy cậu chỉ có thể từ bỏ nguồn ‘thức ăn dự trữ’ của mình, nói chia tay với từng người bọn họ.
Cũng may hiện tại cậu mới chỉ lừa được trái tim, còn chưa có lừa được thân thể của bọn họ, chỉ cần trong suốt khoảng thời gian cấp ba cậu có thể giả bộ đơn thuần, đợi đến lúc lên đại học liền có thể thoải mái bung xõa rồi.
Trên đời này có nhiều trai đẹp như vậy, cần gì ba kẻ sau này sẽ lấy mạng cậu chứ.
Còn nếu vẫn không có tác dụng, có khó coi đến mấy cậu cũng phải nhận, miễn là con thịt đủ lớn là được!
Qua câu nói trên có thể thấy, giọt nước mắt của Hạ Băng lúc này cũng là thật.
Khi cậu nói lời đoạn tuyệt với ba người kia đã cố tình làm cho bộ ngực của mình xóc nảy một chút, thở dốc giống như rêи ɾỉ... Ba tên kia đều đã cứng rồi, nên cậu mới có thể nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của ba người bọn họ thật lớn thật lớn, giống như áo đồng phục không che được hai núm nhũ hoa của cậu, quần đồng phục cũng không che được côn ŧᏂịŧ cương cứng của bọn họ, thật sự là rất lớn, rất lớn, rất lớn!
Hu hu hu, cậu đã đánh mất quá nhiều mà.
Hơn nữa trong sách còn viết, ba người bọn họ không chỉ có côn ŧᏂịŧ to, mà kỹ thuật còn rất tốt, có thể làm trong thời gian dài... Không biết nếu so với nhau, ai sẽ mạnh hơn ai?
Nhưng đáp án cho câu hỏi này chắc chỉ có nam chính thụ mới biết, chứ kẻ yêu diễm đê tiện như cậu thì chỉ có thể làm bạn với mấy món đồ chơi tìиɧ ɖu͙© thôi.
Đồ chơi tìиɧ ɖu͙© cũng tốt, ít nhất chỉ cần có điện thì chúng sẽ hoạt động!
Hạ Băng tự an ủi mình như vậy, vốn dĩ cậu cho rằng mình đã làm xong hết rồi, ai ngờ mấy ngày sau, ba người kia thực sự giải quyết được mấy cái tin đồn rồi ngang nhiên theo đuổi cậu.
Hạ Băng: ...
Thật là… biếи ŧɦái!
Thành thật mà nói, Hạ Băng rất cảm động.
Ba nam thần của trường cùng lúc thể hiện tình yêu với cậu một cách vô cùng phô trương, nếu còn không động tâm thì e rằng người đó không bình thường.
Nhưng cậu càng sợ chết hơn, vì vậy cậu xin nghỉ học mấy ngày rồi trốn trong căn phòng trọ của mình, định tránh đi đầu sóng ngọn gió, nhân tiện thỏa mãn thân thể đầy du͙© vọиɠ của mình.
Giáo viên cũng biết mấy sự kiện gần đây, mà cô ấy lại có chút thiên vị Hạ Băng, vì vậy cô đã đồng ý cho cậu nghỉ một tuần.
Chỉ là Hạ Băng không bao giờ rằng vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cậu lại bị lật thuyền.
Sau khi Hạ Băng về đến nhà, cậu đóng cửa lại rồi bước vào phòng, cởi hết quần áo ra, khi cậu bước vào phòng tắm, trên người đã không còn mảnh vải.
Dưới ánh đèn ấm áp, làn da trắng như tuyết của cậu như toát lên vẻ thuần khiết, nhưng trên người lại có vài điểm hồng hồng tinh xảo, khiến cậu càng thêm quyến rũ.
Chiếc gương soi toàn thân trên tường phản chiếu lại tất cả một cách chân thực nhất, chiếu ra nước da cùng dáng người hoàn hảo của cậu: bộ ngực cao ngất, hai núm nhũ hoa mềm mại thanh tú, dươиɠ ѵậŧ cương cứng cùng tiểu huyệt giống của phụ nữ ẩn hiện phía dưới... Ở chỗ đó thậm chí còn không có lấy một sợi lông, tiểu huyệt màu hồng như cánh hoa lúc sáng rơi trên mặt cậu, nhìn cậu cứ như không phải người thật vậy.