Thẩm Khanh Khanh ngồi trong phòng đến tận khuya, cô biết rất rõ thời gian, 3 giờ 31 phút.
Bởi vì cứ cách khoảng hai ba phút cô sẽ cầm điện thoại lên muốn gọi cho Trần Cẩn Ngôn, sau đó mở khóa điện thoại ra ngắm nhìn màn hình chính một lúc lâu, sau đó lại khóa màn hình lại rồi ném mình xuống giường.
Quay đi quay lại, cho đến khi trời gần sáng, cuối cùng cô cũng bấm số.
Bình tĩnh mà nói, cô vẫn rất thích Trần Cẩn Ngôn.
Nhưng gia đình này cũng sắp loạn cả lên nguyên nhân chính cũng vì sự ích kỷ của cô.
Cô không thể thích anh nữa.
Điện thoại được nhận trong nháy mắt, bắt đầu đầu dây bên kia không truyền đến âm thanh của Trần Cẩn Ngôn, lúc này Thẩm Khanh Khanh mới ý thức được hiện tại giờ này là lúc bình thường người khác đang ngủ.
Cảm thấy có lỗi
Cô chỉ có thể mở đầu cuộc gọi bằng câu xin lỗi không đầu không đuôi.
Có phải làm phiền anh nghỉ ngơi hay không?
Không có. Giọng của Trần Cẩn Ngôn vẫn rõ ràng và trầm như mọi khi, nghe xác thực là không giống như đang ngủ.
Cô thở phào nhẹ nhõm: Anh cũng nhìn thấy mấy ngày trước anh trai em đăng bài lên Weibo rồi, đúng không?
Ừm.
Cũng chính vì điều này mà mấy ngày nay Trần Cẩn Ngôn cũng không liên lạc với cô.
Anh không còn cách nào có thể cung cấp sự giúp đỡ có giá trị cho Thẩm Khanh Khanh, cũng đã mất đi quyền chủ động liên lạc với cô.
Trước đó anh đã xác nhận với trường quay rằng Thẩm Khanh Khanh những ngày này vẫn còn đúng giờ quay phim, vì vậy anh chọn cách im lặng chờ cuộc gọi của cô.
Cụ thể là chờ một tuyên cáo kết thúc mối quan hệ này từ cô, hoặc là vẫn đợi cô nói điều gì đó khác.
Trần Cẩn Ngôn mỗi khi nghĩ về điều này, anh đều sẽ vô thức chuyển sự chú ý của mình ra chỗ khác, không suy nghĩ về nó.
Giống như anh có thể nhìn thấy, mặc dù em là một người mới, nhưng là em cũng không cần kim chủ, cũng không cần anh bao nuôi.
Giọng cô gái nhỏ nhẹ nhàng như cơn gió đêm tháng Ba, tháng Tư êm dịu.
Nhưng em vẫn tiếp nhận những thứ anh tặng, đồng thời che dấu tất cả, bởi vì em thật sự rất thích anh, không phải kiểu mà anh thích em đó không giống nhau, là kiểu một người phụ nữ thích một người đàn ông.
Em đã thích anh trong rất nhiều năm, thậm chí có thể nói em rất yêu anh, yêu đến mức khả năng anh cũng sẽ không tưởng tượng nổi.
Chỉ là em biết, thứ anh muốn không phải là tình yêu của em, hơn nữa tình yêu của em có thể là gánh nặng cho anh, nên em thực sự xin lỗi, em đã che giấu hoàn cảnh thực tế của mình, và chọn một loại phương thức vô sỉ nhất để có thể ở bên anh.
Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, vì vậy em nghĩ hẳn là anh cũng sẽ không liên lạc với em nữa, nhưng em cảm thấy anh đã quan tâm đến em rất nhiều trong khoảng thời gian này, vì vậy em nghĩ vẫn nên gọi điện cho anh trịnh trọng nói một lời tạm thì tốt hơn.
Về sau, có thể em sẽ không còn các nào để ở bên cạnh anh được nữa.
Cô nói xong lời cuối cùng không nhịn được muốn khóc, chỉ có thể ở đầu dây bên này bịt chặt miệng, không cho âm thanh không nên xuất hiện quấy rầy Trần Cẩn Ngôn.
Một lúc lâu sau, khi Thẩm Khanh Khanh ngồi xổm trên đất lặng lẽ rơi rất nhiều nước mắt, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói của Trần Cẩn Ngôn:
Được.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Cẩn Ngôn ngồi trong phòng làm việc tối tăm, nhìn ánh đèn thành phố rải rác ngoài cửa sổ, rồi lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Đây là kết quả tốt nhất.
Vì đã không có cách nào để cung cấp trợ giúp cho tuổi trẻ của cô gái nhỏ, làm chỗ dựa vững chắc nhất cho cô, như vậy anh dựa vào cái gì ngăn trở bước chân của người khác, giữ người ở bên cạnh anh làm lãng phí thời gian.
Chỉ là
Vì sao lại đột nhiên cảm thấy cô đơn như vậy.
Cứ như thể trên thế giới này chỉ còn một mình anh cô đơn như vậy.
Quá nhiều với anh mà nói đã mãnh liệt đến mức không giống với tâm tình của mình anh không tìm được lối thoát cho cảm xúc của mình, Trần Cẩn Ngôn đã có loại cảm xúc tức giận lần đầu tiên sau nhiều năm, loại cảm xúc này rất cao, gần như là tức giận đến mức không kiềm chế được
Loại tức giận này không phải đối với Thẩm Khanh Khanh, hay cũng không phải đối với bất kỳ ai khác, mà chỉ là đối với chính mình.
Anh trực tiếp ném điện thoại lại trên bàn, vỏ kim loại của điện thoại va chạm với mặt bàn bằng gỗ thật phát ra một tiếng vang trầm nhưng lại không thể phá vỡ sự cô đơn trong đêm.
Một giây tiếp theo, từ khóe mắt anh thoáng thấy một góc trống trên màn hình chính.
Đó là nơi đặt WeChat trước đây, nhưng phần mềm này đã bị anh xóa hai ngày trước.
Vốn dĩ nơi đó không nên có thứ gì, nhưng anh đã quen thuộc có một cái ứng dụng như vậy bây giờ lại cảm giác như thiếu một một thứ gì đó.
Thói quen quả thực là một thứ đáng sợ, giống như đến giờ phút này anh mới ý thức rằng một đoá hoa hồng nhỏ sớm đã ở tim anh mọc rễ nảy mầm, giống như là một góc đó vốn gĩ để lại cho Wechat, giờ trống ra một góc.
Chỉ còn lại một lỗ máu.