Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Chương 39: Cô gái nhỏ này

Chiều mùng hai tết, đoàn phim không có sự phân cảnh quay của cô, Thẩm Khanh Khanh vui vẻ thay quần áo rồi đến trước cổng Starbucks của trung tâm mua sắm gần đó để gặp người phụ nữ mà cô đã hẹn gặp vào đêm qua.

“Xin chào cô Thẩm, tôi là Lưu Nhã thư ký của anh Trần Cẩn Ngôn.”

Lưu Nhã trông khoảng ngoài 30, cô ấy mặc một chiếc áo khoác len màu nâu sẫm bên ngoài bộ vest đây phong thái chuyên nghiệp, đôi mắt cô hơi nhướng, trông chan chứa vẻ đẹp cao lãnh kiêu xa, cũng cho người ta cảm giác phong thái làm việc nhanh gọn dứt khoát.

“Chào cô Lưu.” Thẩm Khanh Khanh cũng khanh biết tại sao lần này Lưu Nhã lại tới, tóm lại là lịch sự bắt tay với cô trước đã, “Không biết lần này cô tới là để”

“Trước hết, tôi muốn xác nhận với cô về trang phục và kiểu tóc cho lễ trao giải sau tết, và sau đó là anh Trần đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho cô.”

“Món quà nhỏ?”’

Thẩm Khanh Khanh cảm thấy hơi vui mừng khi nghe được điều đó, trong đầu không khỏi đoán xem đó là sôcôla hay một chiếc khăn quàng nhung.

Nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh lộ vẻ vui mừng khôn xiết, Lưu Nhã cũng không vòng vo với cô, cô mở túi nhỏ lấy ra một chiếc phong bì mỏng màu đỏ đưa cho cô.

Ngày tết và phong bao lì xì đi cùng nhau rất dễ gợi nhớ đến tiền mừng năm mới, mặc dù Thẩm Khanh Khanh năm nay cũng khá là vui mừng khi nhận được tiền mừng năm mới từ cha mẹ và anh trai, nhưng cô cảm thấy có chút kỳ lạ khi nhận tiền mừng năm mới của Trần Cẩn Ngôn. Sau khi cầm lấy chiếc phong bao lì xì, cô mở ra xem, thấy bên trong có một chiếc thẻ ngân hàng nằm lặng lẽ.

“Cô có thể sử dụng thẻ này mọi lúc mọi nơi, không hạn mức.” Thái độ của Lưu Nhã hoàn toàn là làm việc công, khi cô giới thiệu thông tin thẻ, giọng điệu của cô gần như không cảm xúc, nói xong, cô quay sang bên cạnh và ra hiệu cho Thẩm Khanh Khanh đi theo: “Bây giờ chúng ta hãy đi xem trang phục.”

Thẩm Khanh Khanh nhìn tấm thẻ với những hoa văn phức tạp và đường nét tinh xảo, nhìn Lưu Nhã với vẻ khó hiểu: “Cô Lưu, tôi muốn hỏi tại sao anh Trần lại đưa cho tôi cái này?”

Động tác của Lưu Nhã khựng lại một lúc, nhưng dường như cô còn bối rối hơn so với sự khó hiểu của cô: “Bởi vì đây là những gì cô nên nhận được.”

Nhìn thấy vẻ mặt vẫn còn đang ngờ vực của Thẩm Khanh Khanh, Lưu Nhã chỉ có thể quay lại và giải thích: “Thời gian của mỗi người trong xã hội hiện đại này là rất quý giá, sự bầu bạn cũng là một nguồn lực, cô có thể dành thời gian quý báu của mình ở bên cạnh anh Trần, anh Trần tất nhiên se không đối xử tệ bạc với cô.”

Cô có lẽ không muốn làm Thẩm Khanh Khanh khó xử bằng cách trực tiếp nhắc đến từ bao dưỡng, lời lẽ của cô uyển chuyển, khiến cho Thẩm Khanh Khanh nghe mà sững sờ.

Bầu bạn cũng là một nguồn lực? Thời gian đều rất quý giá?

Thẩm Khanh Khanh biết từng từ này có nghĩa là gì, nhưng chúng hơi vượt quá khả năng hiểu của cô khi được gắn ghép vào nhau.

Nói cách khác, nó nằm ngoài phạm vi những gì cô chấp nhận để đi hiểu.

Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, Lưu Nhã nói thêm dựa trên bản năng nghề nghiệp và kinh nghiệm trong quá khứ của mình: “Cô Thẩm, hãy yên tâm, anh Trần luôn hào phóng với những người xung quanh , nếu cô có nhu cầu gì khác, cô có thể nói với anh Trần, anh Trần nhất định cố gắng thỏa mãn cô trong phạm vi năng lực của anh ấy.”

Thẩm Khanh Khanh tru tru môi, cứ cảm thấy hơi đau lòng: “Vậy thì tôi thực sự có một yêu cầu nho nhỏ.”

*

Hiệu quả làm việc của Lưu Nhã rất cao, cả buổi chiều cô đã xác nhận tất cả những việc có thể liên quan đến buổi lễ trao giải, cô rời thành phố vào đêm mùng hai tết, đến Bội Thành để gặp Trần Cẩn Ngôn vào sáng hôm mùng ba.

“Cô nói cô ấy cũng có đồ cho tôi?”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt của Lưu Nhã có chút khó xử, cô lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo và đặt nó trên bàn trước mặt Trần Cẩn Ngôn, “Mời anh xem qua.”

Đó là một hộp sôcôla tinh xảo được đóng khung, và một phong thư nhỏ được kẹp bên trong bằng một chiếc kẹp giấy hoa hồng tinh tế ở đầu hộp.

Anh mở chiếc phong thư, bên trong là một chiếc thẻ ngân hàng và một tờ giấy nhỏ, trên tờ giấy ghi những con chữ xinh xắn được viết gọn gàng của cô gái nhỏ:

“Chú Trần, cảm ơn món quà của anh, nhưng theo ý kiến

của tôi, sự bầu bạn xuất phát từ hai bên, anh có thể ở bên cạnh tôi đó là may mắn lớn nhất của tôi, nên tôi chọn đổi quà với anh, mong sao cho xứng với tấm lòng của anh.”

Cuối cùng là chữ ký của Thẩm Khanh Khanh.

Lưu Nhã nhìn Trần Cẩn Ngôn cầm tờ giấy, đôi mắt vẫn sâu thẳm bình lặng đến mức không nhìn ra chút cảm xúc.

“Thực xin lỗi, tôi không thể khiến cô Thẩm chấp nhận tấm lòng của anh, anh có cần tôi”

“Không cần.”

Trần Cẩn Ngôn đặt lại mảnh giấy vào phong bì, đặt nó lại cùng với tấm thẻ mà anh cả nhìn cũng chưa nhìn tới, đậy nắp lại.

“Vất vả rồi.”

Cô gái nhỏ này.